Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Cuối cùng, Triệu Kinh Tầm đã chọn cách buông tha cho tôi.
Anh ta rốt cuộc cũng đồng ý ly hôn.
Tôi đã toại nguyện.
Nhưng khi cầm tờ giấy ly hôn trong tay, tôi lại có cảm xúc gì đặc biệt.
Không rõ khi nào… tôi đã hoàn toàn mất đi khả năng cảm nhận thế giới xung quanh.
kể là chuyện gì, dường như đều không thể làm cảm xúc tôi gợn sóng.
Thứ duy khiến tôi sụp đổ…
Chính là việc tôi không thể đưa Diên Diên đi.
Mẹ của Triệu Kinh Tầm không cho phép tôi mang con đi.
Tôi yêu con trai mình.
Tôi đã đồng hành cùng nó chưa chào đời, khi sinh ra đến khôn lớn.
Nó là một trong những người thân còn sót lại thế giới này của tôi.
Vậy nên, ngày nó chào đời, tôi đã có năng lực yêu nó.
Nhưng tôi chỉ có thể yêu nó trong tim.
Ngoài cảm đó ra… tôi thể làm gì cả.
…
Tôi thu lại dòng suy , giác cảm thấy rất mệt mỏi.
Khi nhìn Triệu Kinh Tầm lần nữa, tôi đã không còn sức để tranh cãi gì thêm.
“Chúng ta đến đây là hết rồi, Triệu Kinh Tầm.”
“Chia tay trong êm đẹp, cho chút thể diện cuối cùng… đừng tổn thương lẫn thêm nữa.”
Tôi không muốn tiếp tục dưa với quá khứ nữa.
Triệu Kinh Tầm lơ đãng mất cảnh giác, tôi nhanh chóng mở cửa, lao thẳng xuống cầu thang.
Vừa trở lại xe, tôi chưa kịp thở đã nổ máy, rời khỏi biệt thự cũ.
Chạy thật xa, xác định không bị đuổi theo nữa, tôi mới tê dại đạp thắng.
Tôi mệt quá rồi.
Tôi không biết giữa tôi và Triệu Kinh Tầm… rốt cuộc còn phải dưa đến bao .
…
tôi bước vào phòng khách nhà họ Thẩm, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Thẩm Hi.
Cô ta đang ngồi sofa, mặc cho mẹ mình treo từng món đồ trang sức lên người như đang trưng bày.
“Đến ngày đó rồi, bối của mẹ định phải trang điểm thật xinh đẹp. Chúng ta tuyệt đối không thể mất , định phải hơn Thẩm Diên hồi cưới năm xưa…”
Thẩm Hi nhìn tôi, thoáng hiện chút lúng túng.
Nhưng ngay đó, cô ta trở lại dáng vẻ mỉa mai thường ngày.
“Tôi còn tưởng vào cơ đấy. Không báo với người nhà một mà đã quay rồi? Cô thật sự coi nơi này là nhà của mình sao?”
Tôi không định dưa với Thẩm Hi.
Nhưng mẹ con cô ta hiển nhiên không định buông tha tôi.
“Ôi chao.” Người mẹ từng chen chân giành vị trí kia cười khẩy.
“ bối à, con so đo với nó làm gì?”
“Dù sao con cũng sắp gả vào nhà họ Triệu rồi, nói với nó nhiều như vậy làm chi? Không đáng .”
Tôi không nhịn được mà bật cười một .
“Nhặt lấy món rác mà tôi đã vứt đi, còn vui mừng đến thế cơ à?”
11
này, cha tôi lầu bước xuống.
Ông trước nay luôn là người giấu cảm xúc rất giỏi.
“Ở đã nghe các con nói chuyện ầm ĩ. Có chuyện gì mà phải cãi to vậy?”
“Ba!” – Thẩm Hi đứng bật dậy, chạy đến ôm cổ ông, bắt làm nũng.
“Thẩm Diên cứ châm chọc con mãi, ba mau quản cô ấy đi!”
“Ba nhìn vẻ cô ta xem, cứ như Triệu Kinh Tầm là vật sở hữu riêng của cô ta vậy. Con cũng có vừa ly hôn là lao vào Triệu Kinh Tầm , cô ta dựa vào mà khinh thường con chứ?”
“Triệu Kinh Tầm đã ly hôn với cô ta hai năm rồi, lẽ không được lấy người khác à?”
Cha tôi kiên nhẫn dỗ dành Thẩm Hi.
Nhìn cảnh gia đình ba người đầm ấm ấy, tôi chỉ cảm thấy chướng mắt vô cùng.
…
Năm đó, tuy Triệu Kinh Tầm rất giàu, nhưng mẹ con Thẩm Hi vẫn không ưa nổi anh ta.
Vì bọn họ ghét tôi, nên kỳ có liên quan đến tôi, họ đều ghét lây.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, khi tôi và Triệu Kinh Tầm đến với , mẹ con họ nói đủ điều khó nghe anh ấy.
“Có tiền thì sao chứ, gia sản nhà họ phải của mỗi mình anh ta?”
“Con trai nhà họ Triệu tuy có phúc phần, nhưng so với người nhà họ Hách thì vẫn kém một bậc. Người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn…”
“Để mắt đến Thẩm Diên thì có gu được là bao? Cùng lắm là kẻ tám lạng gặp người nửa cân mà thôi…”
Thời gian đó, mẹ Thẩm Hi không ngừng buông lời cay độc, khinh thường Triệu Kinh Tầm ra .
Vậy mà mới đây thôi, khi Thẩm Hi và Triệu Kinh Tầm ở bên , bà ta lại không tiếc lời khen ngợi con rể tương lai, tô vẽ anh ta thành bông hoa lộng lẫy thiên hạ.
Có được thì tâng bốc hết lời.
Không có được thì giẫm đạp không thương tiếc.
Quả là kiểu người sống hoàn toàn bằng cảm tính.
…
“Ba ơi!” – Thẩm Hi vừa nói vừa bật khóc.
“Ba có thấy mạng toàn là tin bôi nhọ con không? Khắp nơi đều tung tin đồn bịa đặt…”
“Con làm sao có thể làm mấy chuyện đó được chứ? Lũ khốn kia chỉ biết viết bậy viết bạ, phá hoại thanh danh của con!”
Vừa nói, cô ta vừa giận dữ liếc tôi một cái.
“Con sắp gả vào nhà họ Triệu rồi, dám đụng vào con? Chắc chắn là có người cố ý hãm hại con! Cô ta làm vậy qua là muốn con không được sống yên ổn! Nếu để con biết là làm, con định không tha cho cô ta!”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.
Dù không nói ra, nhưng trong lòng hẳn đã mặc định người đứng … là tôi.
Cha tôi quay sang nhìn tôi.
“Báo cáo giao cho con dạo gần đây, tiến độ thế nào rồi?”
“Ba,” – tôi nhẹ giọng đáp, “Con đã đưa cho thư ký của ba, anh ấy đặt bàn làm việc rồi. Ngày mai ba đến công là có thể xem.”
“Ừm.” – Cha tôi gật . “Hiệu suất không tệ, làm tốt lắm.”
Rồi ông đổi giọng.
“Chuyện của em con… có liên quan gì đến con không?”
“Không.” – Tôi trả lời.
nghe cũng chuyện này là do tôi làm.
Nhưng mặc cho người ta nghi ngờ thế nào, chuyện đó… không hề liên quan đến tôi.
mà đoán được kẻ gây ra chuyện ấy… lại là Triệu Kinh Tầm cơ chứ?
Anh ta thật sự đã dùng một cờ hoàn toàn ngược chiều.
“Cô nói không phải là không phải chắc?” – Thẩm Hi nghiến răng nói, tay vô chạm vào chiếc mũi vừa sửa lại, nét vặn vẹo như quỷ dữ.
“Nếu để tôi tra ra sự thật, tôi ba đuổi cô khỏi công !”
“Không được vô lễ với chị con như vậy.” – Cha tôi ngắt lời cô ta.
Thẩm Hi tròn mắt không thể tin nổi.
“Ba! Sao ba lại thiên vị như vậy?”
Cô ta run môi.
“Sao ba lại thành ra như thế này? Trước đây ba có như vậy!”
Tôi không tiếp tục tham gia vào màn kịch vô nghĩa này nữa, khẽ nói lời cáo với cha, rồi rời đi.
Trước kia, ông luôn vô điều kiện cưng chiều Thẩm Hi, bao đoái hoài đến tôi.
Thế mà bây , ông ấy lại vì tôi mà nặng lời với Thẩm Hi.
Lẽ ra… tôi nên cảm động.
— Nếu như… tôi không biết rõ sự thật.
12
Trước đây, tôi đã lén đặt một thiết bị nghe trộm trong thư phòng của cha.
cờ nghe được đoạn đối thoại giữa ông và mẹ Thẩm Hi.
“Hi Hi không có năng lực, óc lại chậm chạp, nên tôi phải sớm tính đường cho con bé. Không thể để nó bị bắt nạt này.”
“Anh đừng có quá nhiều định kiến với Thẩm Diên nữa. Dù sao thì nó không phải con anh, nhưng cũng là con gái tôi, là người của nhà họ Thẩm. Nó không hại Hi Hi .”
“Đợi này chúng ta trăm tuổi già đi, tôi để lại phần lớn cổ phần cho Hi Hi. Dùng cảm để kéo Thẩm Diên giúp quản lý công , để nó đi kiếm tiền nuôi công . Còn Hi Hi nhà chúng ta chỉ cần… tiêu tiền là được rồi.”
“Chuyện lớn thì phải nhịn chuyện nhỏ. Bây chính là thời điểm tốt để đánh vào cảm, lôi kéo Thẩm Diên . Hi Hi bình thường đừng có phô trương quá…”
…
ấy, nghe xong những lời đó, tôi đã cười đến mức mắt chảy ra.
Tôi không phải chưa từng nhận ra cha đã bắt thay đổi thái độ với tôi.
Tôi còn tưởng ông đã già, lòng cũng mềm lại, cuối cùng cũng muốn gần gũi với huyết mạch của mình.
Tôi có ngờ, ngay ông đã toan tính như thế.
Ông ta chỉ đang vì tương lai của Thẩm Hi mà sắp xếp.
Suy đó, khiến người ta muốn buồn nôn.
Biết được tất cả, tôi liền thuận theo kế hoạch của họ, danh chính ngôn thuận bước vào công .
Bề ngoài là giúp cha quản lý tập đoàn.
Nhưng thực tế là tôi đang dần siết chặt quyền lực trong tay.
Đã cho tôi cơ hội quản lý công …
Thì tôi không bao trả lại.
Ít một nửa công là phần của mẹ tôi.
Tại sao lại phải để cho mẹ con bọn họ?
…
Những ngày đó, tôi bị mất ngủ.
Đêm đến lật qua lật lại không tài nào yên giấc.
Đêm nay cũng vậy, tôi nhắm mắt rất lâu.
Vừa mới có chút buồn ngủ thì lại chợt đến Diên Diên.
Ngày tôi rời khỏi nhà họ Triệu, con đã khóc đến nức nở.
Tôi nghe thấy khóc của con, cũng khóc theo, nhưng cuối cùng… vẫn lực.
Tôi hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa.
Chỉ cần nhắm mắt, là lại hiện lên hình ảnh Diên Diên khóc nức nói chuyện với tôi.
“Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa sao…?”
“Mẹ ơi, mẹ đi công tác à? Sao mẹ mang nhiều hành lý thế?”
“Mẹ ơi, công tác xong mẹ với con được không?”
“Mẹ ơi, là con chưa ngoan, mẹ không cần con nữa phải không…”
“Con sai rồi mẹ ơi…”
Tôi bật dậy khỏi giường, lau đi mắt đang lăn dài .
Diên Diên vẫn luôn rất ngoan.
Người sai… chưa bao là con.
Mà là tôi.
Là Triệu Kinh Tầm.
Là những người lớn chúng tôi, đã kéo con vào vòng xoáy đó.
Là tôi sai rồi.
Đến này… tôi phải thừa nhận, là tôi sai.
yêu — vốn có chút tác dụng nào cả.
Khi đến chính thứ mình trân quý cũng không thể vệ nổi, thì còn tư cách gì để nói yêu?
Tôi không nên dưa với Triệu Kinh Tầm từng ấy năm.
Yêu đến cuối cùng… chỉ còn lại tổn thương lẫn .
…
13
Tôi ngồi ngây dại ở đó, lặng lẽ chờ cho đến khi trời sáng.
khi rửa xong, tôi thấy điện thoại mình có thêm mấy cuộc gọi nhỡ.
Là một số lạ.
Tôi suy một , rồi bấm gọi lại.
“Mẹ ơi!” – Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền đến.
mắt tôi không kìm được, ngay trào ra.
“Diên Diên…” – Tôi lấy tay bịt miệng, sợ bản thân bật khóc thành .
Hai năm. Hơn bảy trăm ngày.
Mẹ của Triệu Kinh Tầm hận tôi đến mức ấy, không cho phép tôi nhận được kỳ tin gì liên quan đến Diên Diên, không cho tôi gặp con.
Ngay khi tôi rời khỏi nhà họ Triệu, bà ta đã cho người đưa Diên Diên ra ngoài.
Dù tôi có cố đến mức nào… cũng không thể tìm ra con được.
Nếu không phải tôi dùng công việc để tê liệt bản thân, nếu không có bác sĩ tâm lý luôn theo sát hỗ trợ, tôi mình… chắc chắn đã không thể gắng gượng đến ngày hôm nay.
“Mẹ ơi, mẹ còn nhớ con không…”
Nghe thấy tôi trả lời, bên kia xúc động hét lên:
“Mẹ ơi, là con, con là Diên Diên đây! Mẹ còn nhớ con không?!”
Đứa bé ấy – bối mà tôi đã liều mạng sinh ra – lại lặp lại lần nữa.
Nó vừa khóc vừa gọi tôi, còn tôi thì nghẹn ngào đáp lại nó, hết lần này đến lần khác.
“Diên .”
Người tiếp theo lên , là Triệu Kinh Tầm.
“Lần này là thật, anh đã đưa Diên Diên ngoài. Anh … trả con lại cho em.”
“Lần này… không phải lại lừa em nữa chứ?”
Tôi khóc đến mức nói cũng không rõ lời.
Tôi sợ lắm.
Sợ hy vọng đầy ắp trong lòng lại lần nữa sụp đổ.
Sợ tất cả lại chỉ là một màn kịch.
Sợ rằng… tôi vẫn không thể mang đứa trẻ của mình đi.
“Là thật.” – Giọng Triệu Kinh Tầm nghẹn ngào, mang theo nức.
Lần này, anh ta không còn cuồng loạn như hôm đó nữa.
“Là thật.” – Trong điện thoại, rõ ràng là đang khóc, vậy mà anh ta lại cố gượng ép nở một nụ cười.
“Thật đấy, anh không lừa em.”
Tôi vừa định mở miệng, thì đột nhiên bên kia truyền đến vật nặng ngã xuống.
“Ba ơi!” – Tiếp đó là giọng Diên Diên, đầy hoảng loạn và sợ hãi.
“Ba ơi, ba sao thế? Ba ơi… ba ơi!”
…