Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
*: Ý bảo kiềm chế bạo lực.Ba người cũng vỗ tay, Tuyết dựng thẳng 2 ngón cái lên: “Anh Doãn Văn, anh giỏi quá!” Vũ cũng gật mỉm cười nói: “Hay!”Doãn Võ lặng lẽ lau nước mắt đi, đứng dậy ôm Doãn Văn một chút: “Đều có thể tự viết ca khúc, rất lợi hại! Cả đám mấy anh đều lợi hại như vậy, em cũng phải cố lên, bằng không thì bị mấy anh quá xa.”“ người đều rất lợi hại, chị cảm thấy kiêu ngạo vì các em, tiếp tục cố lên!” Diệp Tuệ phát hiện hoàn cảnh thật sự là phi thường trọng yếu, lực lượng của tấm gương là vô cùng, trong một cái hoàn cảnh mà người đều rất tiến tới, những người vốn dĩ tản mạn kia cũng sẽ không tự chủ được mà bị cảm nhiễm hun đúc, rồi cũng nỗ lực tiến tới lên theo.Tới khi Diệp Tuệ nhìn thấy thành thi giữa kỳ của Doãn Văn ấy, liền càng tin tưởng tầm quan trọng của hoàn cảnh hơn.
Tứ không phải học trọng điểm, Doãn Văn lại là nghệ thuật, đối với chính mấy đứa nó mà nói, không lấy thành luận anh hùng, cho người phổ biến là thành văn hóa đều kém.
Diệp Tuệ nhìn phiếu điểm đỏ phấp phới hết tuyến, nói với Doãn Văn: “Em cũng học cho tốt chút nha, tương lai không tính thi lên Học Viện Âm Nhạc?”Doãn Văn vò cười hề hề: “Thật ra em đã xem như là học rồi đó, em còn là đẳng của đó, kém hơn em còn có một nửa đó.”Diệp Tuệ liếc xéo cậu: “Sao em không ngẫm lại người thành tốt trong em còn có một nửa hả? Thành ngữ văn này của em sao mới có năm mươi mấy điểm hả, giờ em bắt tự viết ca khúc rồi, không viết ra ca quá dở bị người ta ghét hả?”Doãn Văn tiếp tục cười hề hề: “ Võ nói về sau nó viết lời giúp em.”
Diệp Tuệ: “……” Hai anh em bọn nó ngược lại là biết hợp tác vui vẻ, liền nói: “Vậy Học Viện Âm Nhạc thì sao? Không muốn thi?”Doãn Văn thử thăm dò : “Chờ tới cao tam lại bù?”“Em nghĩ đẹp lắm! Em cho là thi đại học đơn giản như thi lên học sao? Ngó ngó tỉ lệ tuyển nhận đi, Doãn Võ muốn thi đại học cũng phải dồn đủ sức, em còn trông cậy vào tới cao tam đột kích một chút là có thể học đại học? Thế thì khắp nơi đều có sinh viên.” Diệp Tuệ không chút lưu tình nào mà đánh nát mộng đẹp của cậu chàng.“Nhưng mà đi học thật sự là vô cùng nhàm chán, có đôi lúc em nghe giảng bài nghĩ viết ca khúc như thế nào.” Doãn Văn cũng rất phiền não, bắt buộc chính làm chuyện không thích thật sự là rất thống khổ.Diệp Tuệ nói: “Chị mặc kệ em nghĩ như nào, toán văn anh em phải học cho giỏi vô cho chị, cái này là học nghệ thuật cũng phải thi.
Làm một người tương lai muốn làm ngôi sao ca nhạc, chính trị lịch sử dù thế nào cũng phải hiểu biết một chút đi, cái này đại biểu cho tu dưỡng văn hóa của em, hiểu nhiều chút, tri thức của em rộng hơn, về sau ca hát thì sức lý giải cùng sức cuốn hút cũng càng mạnh, cách ăn nói cũng em cũng có thể thể hiện ra tố chất cùng kiến thức của em, để cho người ta cảm thấy em có trình độ.
Còn như đứa thất học, ngay cả ca cũng không biết, để cho người ta vừa nhắc tới liền chê cười, em cảm thấy có mất không?”Doãn Văn vừa nghe, chị đã cạch cạch chặt đi lý hóa mà cậu đau nhất rồi, lập tức mũi lộ vẻ tươi cười: “ học mấy môn này là đủ rồi?”“Học trọng điểm, về phần lý hóa sinh, cái này ứng phó để thi cử đi.
Tương lai học xã hội, lý hóa sinh tới cao tam liền không học nữa.” Diệp Tuệ nói.“Được nha!” Doãn Văn lập tức cao hứng lên.So sánh với thành của Doãn Văn, mấy đứa là tốt hơn nhiều lắm, Doãn Văn tới học Nam Tinh, bạn học trong đều là học trò giỏi đến toàn thành phố, áp lực cạnh tranh không tầm thường, Doãn Võ vẫn là có thể bảo trì trong top 5 của , nói rõ thằng bé cũng dụng công trên phương diện học tập này.
Mục tiêu của thằng bé là Đại học Sơn, mục tiêu này không thấp, thằng bé còn phải tiếp tục nỗ lực.Lần này Vũ thi được hạng nhất cả , thứ 2 cả khối, con bé còn có chút tự trách nói thi không tốt, là yêu cầu của bản thân học bá thực thụ.
Học kỳ này trọng tâm của Tuyết đã chuyển dời lên cờ vây, nhưng thành của con bé cũng không có trượt lợi hại lắm, còn có thể bảo trì top 3 cả , đương nhiên, chủ yếu vẫn là nội dung học của học ít, khá thoải mái.
Lòng hiếu thắng của Tuyết khá nặng, cái này đối với một vận động viên mà nói là tương đối quan trọng, nhưng Diệp Tuệ có chút lo lắng sau khi con bé lên sơ không chiếu cố được việc học, thì có thể sẽ sinh ra cảm giác lo âu, về sau phải chú ý khai đạo con bé mới được, cá với tay gấu không thể cùng có.Vào cuối tuần sau cuộc thi giữa kỳ, mấy đứa nhỏ kết bạn đi nhà bà ngoại thăm Lưu Hiền Anh.
Diệp Tuệ ở nhà coi , cuối tuần Vương Thải Nga nghỉ phép, trong nhà cũng có Diệp Tuệ ở, cuối tuần này Ngụy Nam cũng nghỉ ngơi, có điều buổi sáng anh không có tới tìm Diệp Tuệ, mùa đông sắp tới, anh đi mua than nắm cho nhà rồi.Diệp Tuệ vừa coi vừa dọn dẹp nhà cửa, sau khi dì Lưu về nhà mẹ đẻ, trong nhà bình thường không có ai dọn, Vương Thải Nga tuy cũng là người chịu khó, nhưng chị thường cũng hỗ trợ tước cửa với phòng khách phòng bếp cách vách, rồi lau tủ kính này nọ, thì cũng không tiện hỗ trợ tước, cho nhà này bình thường cũng một tuần mới dọn được một lần.
Diệp Tuệ vừa bận rộn, vừa tiếp đãi mấy đợt khách, lúc gần giữa trưa, cô rửa tay chuẩn bị nấu cơm, chốc nữa ba cô cũng sẽ về ăn cơm, cô đong gạo muốn vo, thì cách vách có khách tới, Diệp Tuệ chóng chậu xuống, chạy ngay tới : “Xin muốn chút gì?” Lúc cô thấy rõ đối phương thì không khỏi sửng sốt một chút, người này không phải ai , là chồng của Vương Thải Nga, nhủ thầm tới cùng vẫn là tìm tới .
Án của Vương Thải Nga đã được đưa ra tòa, nhưng mà lúc thẩm án lần 1 thì gã đàn ông này không ra tòa, cho đè về sau tái thẩm, nếu như lần thứ 2 còn không ra tòa nữa, tòa án có thể phán quyết vắng họp.Gã đàn ông nhìn Diệp Tuệ một cái: “Cô là chủ này?”Diệp Tuệ rất đã hồi phục thái độ bình thường, nói: “Đúng, là nhà tôi mở.”“Trong các cô bình thường cũng là cô bán ?” Gã đàn ông .Diệp Tuệ nói: “Không nhất định, trong nhà tôi ai ở nhà người đó bán.
Xin anh muốn mua cái gì?”Trên gã đàn ông lộ ra thần sắc không kiên nhẫn: “Tôi là tới tìm người, Vương Thải Nga là bán cô nhỉ? Cô gọi cô ta ra cho tôi.”Diệp Tuệ nói: “Anh là ai hả?”“Ông mày là chồng nó! Cô ta có giỏi thì ra giáp nói với tao, tránh khắp nơi thì tính là anh hùng gì, cô ta muốn liền ? Tao nhổ! Nghĩ đẹp lắm!” Nói xong thì hung hăng nhổ ra một cục đàm trên đất.Diệp Tuệ mới dọn sạch sẽ, nhìn thấy cái cục đàm ghê tởm kia thì thiếu chút ói ra: “Vị đồng chí này, anh có chuyện thì nói đàng hoàng, đừng có nhổ đàm bậy bạ được không? Tôi vừa mới xong.”Đối phương trợn trừng tròng mắt ra: “Pháp luật nào quy định tao không thể nhả đàm? Pháp luật nhà mày? Giao người ra cho tao!”Diệp Tuệ mất hứng: “ là nhà tôi, nhà tôi chính là không cho phép tùy nhổ đàm, là tố chất cơ bản của một người.
Vương Thải Nga làm việc trong nhà tôi đấy, nhưng hôm nay chị ấy không ở , chị ấy có thân thể tự do, tôi không biết chị ấy đi đâu, dựa vào cái gì đòi tôi giao người?”Đối phương kéo một cái băng ghế ngang ngược ngồi giữa cửa , chặn nửa cổng lớn: “Không giao người chứ gì, vậy tao liền chờ ở trong này, chờ tới khi cô ta ra mới thôi.”Diệp Tuệ cắn chặt răng, không ngó đối phương, xoay người đi phòng bếp nấu cơm, các xóm láng giềng có người tò mò thăm dò nhìn qua bên này, gã đàn ông này trông thấy có người đi lại xem náo nhiệt, liền nói: “Vương Thải Nga đồ giày rách kia, chính ở bên ngoài ngoại tình nuôi trai, ngay cả đi làm cũng không đi, nhà cũng không cần, còn muốn với tôi, tính vứt chồng con.
người tới bình phán cho tôi đi, trên đời này có người không biết xấu hổ như vậy không.”Các xóm đều là quen biết Vương Thải Nga, nghe thấy lời này thì không khỏi quá hãi, ào ào châu ghé tai mà nghị luận lên.Diệp Tuệ vo gạo, vốn không muốn trộn lẫn chuyện của hai vợ chồng họ, lại phát hiện cái gã vô sỉ này ác nhân cáo trạng trước, trực tiếp chửi bới thanh danh Vương Thải Nga, cái này thì bảo Vương Thải Nga về sau làm người thế nào hả.
Diệp Tuệ thả chậu xuống, đi ra: “Anh đừng có ở ăn nói bừa bãi, sao tôi nghe nói là anh uống say cứ hay đánh người, đánh cho chị ấy , rồi mới muốn với anh chứ.”Gã đàn ông run chân, liếc mắt nhìn Diệp Tuệ: “Tôi cũng không phải đồ bệnh thần kinh, nếu cô ta giữ nữ tắc chăm lo gia đình, êm đẹp tôi đánh cô ta chi? người nói có đúng cái lý này không? Một người phụ nữ, mấy tháng cũng không ở nhà, con của cũng chẳng quan tâm, con gái nhỏ của tôi mới 3 tuổi, mỗi ngày tôi mẹ đâu vậy, tôi lục khắp Nam Tinh, tìm hai ba tháng mới tìm được người ở đâu, cô ta còn tránh không chịu gặp tôi.
Các người từng thấy người phụ nữ ngoan độc như vậy chưa?”Diệp Tuệ nhìn biểu cảm của đám xóm chung quanh, cuối cùng hiểu rõ lời Vương Thải Nga, lúc trước chính là bị hoa ngôn xảo ngữ của gã này lừa gạt, một cái miệng của kẻ này quả thật sắc bén, có thể đem đen nói thành trắng, chết nói sống, Vương Thải Nga vẫn luôn cảm thấy mất , trước nay chưa từng nói thân thế của chị với người , cho xóm láng giềng đều không biết cái chị gặp phải.
Loại chuyện này là dễ vào trước là chủ nhất, cho thanh danh của Vương Thải Nga là phải chịu chê trách một đoạn thời gian.Diệp Tuệ muốn nói gì đó, lúc này có người đẩy đám người ra: “Tưởng Tứ Cường mày ngậm máu phun người! Thằng nào ngoại tình nuôi trai thằng đó chịu thiên lôi đánh xuống! Thằng nào ngoan độc được bằng mày? Mày cái đồ bệnh thần kinh, mỗi lần hai lạng nước mèo vào bụng liền biến thành quỷ, vô duyên vô cớ liền đánh người, lúc tao đi theo mày ấy trên người có lúc nào có được một miếng da thịt tốt không? Mày xem, sẹo trên tao, sẹo trên trán tao, sẹo sau lỗ tai, còn có sẹo trên người tao, tất cả đều là mày làm ra! Mày còn thiếu chút không đánh chết tao thôi, mày cho tao đường sống hả? Tao mày, mày còn không được sao? Van cầu mày buông tha tao đi!”Người đến đúng là Vương Thải Nga, chị mới biết được tin đồng nghiệp, chồng chị biết chị đặt chân, muốn tới cửa quậy, cho chị chóng lại , không nghĩ tới chạy tới liền nghe thấy gã đàn ông này nói hươu nói vượn bịa đặt chị không đúng, quả thực là phẫn hận khó qua, hận không thể muốn xé thằng đàn ông này.Tưởng Tứ Cường vừa thấy Vương Thải Nga đến, liền duỗi tay kéo chị: “Mày con ả đáng chết, mày , mày được tới trên trời tao cũng phải bắt được mày, mày còn muốn đi đâu.”Vương Thải Nga tới mức thét chói tai phát run cả, hãi của chị với Tưởng Tứ Cường là theo bản năng.
Diệp Tuệ chóng đi khuyên can: “Anh đừng động thủ, có chuyện nói đàng hoàng.”“Cần mày xen vào việc của người à!” Tưởng Tứ Cường giơ tay lên liền tát về phía Diệp Tuệ, Diệp Tuệ không kịp, bị đến khóe mắt, tay gã đàn ông này đặc biệt đen, sức tay phi thường lớn, đau đến nỗi nước mắt cô bỗng chốc chảy ra, dừng cũng dừng không được, Vương Thải Nga trông thấy Diệp Tuệ chịu phải đòn, cũng không dám né nữa, mà chạy nhào tới bảo vệ Diệp Tuệ: “Tưởng Tứ Cường, mày thằng cẩu tạp chủng này, mày đánh người làm gì, mày đánh chết tao cho xong, dù sao tao còn sống thì sẽ không tới nhà mày đâu, mày nâng xác tao đi đi!”Tưởng Tứ Cường liền một tay giật tóc Vương Thải Nga, trước hết quăng hai cái bạt tai, tát cho chị mắt nổ sao vàng máu mũi chảy ròng, người chung quanh cũng nhìn không dược, đều đi lại khuyên can, Tưởng Tứ Cường hung thần ác sát trừng người: “Ông mày đánh vợ, là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, Thiên Hoàng Lão Tử cũng không quản nổi! Thằng nào tới quản, đừng có trách tao không khách khí!” Tiếng gầm này của gã dọa tất cả người.*: ý thằng này nói là chuyện đương nhiên.Vương Thải Nga như phát điên mà cào Tưởng Tứ Cường, giơ chân đi đá gã, muốn liều mạng với gã, cơ mà lực lượng kém xa, đánh trả lại ít, bị đánh thì nhiều.
Mắt Diệp Tuệ rốt cuộc không rơi lệ nữa, cô trông thấy đối phương thi bạo với Vương Thải Nga, chung quanh không ai dám hỗ trợ.
Liền tìm chổi rơm đi lại quất Tưởng Tứ Cường, bị đối phương lật tay túm lấy chổi rơm, dùng sức vung, Diệp Tuệ đặt mông ngồi trên đất, gã còn tức giận mắng cô: “Cho mày xen vào việc của người !”Vừa khéo Ngụy Nam vội tới tặng đồ cho Diệp Tuệ, trông thấy ở cửa tụ tập một đám người, thì chóng nhảy xuống xe xông vào, giận quát một tiếng: “ làm gì!” Giơ tay lên liền bóp chặt cổ Tưởng Tứ Cường, bóp cho đối phương lập tức thở không thông, cái tay túm lấy Vương Thải Nga chớp mắt liền thả lỏng ra, Ngụy Nam giơ chân liền cho một gối vào bụng gã ta, sau đó dùng sức vật ngược người ra sau, “Bịch” một tiếng nặng nề té ngửa trên đất, dừng ngay trên chính cục đàm gã ta nhổ, lật tay lại bẻ ngược tay gã ra, lấy còng tay còng lại: “Cảnh sát, thành thật chút cho tôi!”.