Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ Giang bảo chúng tôi về quê ở hai ngày, tôi không từ chối, dù mục đích Giang Yến Lâm kết hôn với tôi là để đối phó với gia đình.
Không thể quên công việc chính của mình.
Khắc ghi tinh thần yêu nghề kính nghiệp gen.
Tôi hơi lo lắng, đây xem là lần đầu tiên tôi chính thức đến mắt mẹ Giang Yến Lâm.
Có một loại cảm giác căng thẳng con dâu gặp cha mẹ chồng.
“Ba mẹ tôi không có thành kiến dòng dõi, chỉ cần tôi thích là được, không cần căng thẳng.”
Dưới sự an ủi khích lệ của anh ấy, tôi càng căng thẳng.
Mấu chốt là anh ấy thích cũng không phải tôi mà.
Tuy nhiên, may mắn là, mặc dù mặt Giang có vẻ khó chịu nhưng ông ấy rất dễ , không hề kiêu căng. Trên bàn ăn, mẹ Giang liên tục gắp thức ăn cho tôi.
Sau ăn cơm, mẹ Giang Yến Lâm đi ngủ.
Giang Yến Lâm phòng việc, tôi về phòng call video với bạn thân.
Cô ấy tỏ vẻ tò mò: “Vậy, mẹ chồng cậu có dễ hòa thuận không? Họ có khó cậu không?”
“Không có, họ khá tốt, bầu không khí rất vui vẻ.”
“Nhưng mà mình khá tò mò, cảm giác họ rất cởi mở, cũng không phải kiểu mẹ không thể chấp nhận việc Giang Yến Lâm thích ông.”
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng “Bốp” từ ngoài cửa.
Giang Yến Lâm không từ lúc nào đứng ở cửa, rơi một quyển sách xuống đất.
“Không phải.” Tôi vội vàng cúp điện thoại, bò dậy khỏi giường: “ không có ý gì khác, tôn trọng sở thích của anh, anh thực sự là tốt, thích ông cũng không cả, bây giờ tư tưởng rất cởi mở.”
Càng giải thích, những gân xanh trên trán Giang Yến Lâm càng hiện rõ.
Anh ấy cố nén cơn giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Kiều Nhất, cho anh thích ông?”
“Hả? Không phải anh à?”
“!” Giang Yến Lâm tức giận, suýt phun một ngụm m.á.u tươi: “ giỏi lắm!”
Anh ấy bỏ đi.
Để tôi một mình rối bời.
Không thể nào.
Nếu anh ấy không thích ông, có thể ngày ngày chung giường chung gối mà vẫn né tránh tôi rắn rết?
Tôi cúi đầu bản thân một cách lặng lẽ.
Chẳng lẽ tôi đến mức không có sức hút nào ?
20
Chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, Giang Yến Lâm mắng mỏ ồn ào bước .
“Mẹ kiếp, anh sợ dọa nên im lặng chịu đựng bao lâu nay, cuối cùng thành thích ông.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Giang Yến Lâm mất bình tĩnh vậy.
“Hứa Kiều Nhất, giỏi thật.”
“ cho kỹ anh thích .”
xong, anh ấy tóm lấy gáy tôi, môi hôn lên má tôi một nụ hôn ấm áp.
Nụ hôn này đến bất ngờ và mãnh liệt, thậm chí mang theo một ý nghĩa trừng phạt.
Tôi: “?”
Không phải gay?
Trái tim tôi, dường có hân hoan.
Sau một lúc lâu, Giang Yến Lâm mới buông tôi , đôi mắt tràn đầy màu đỏ thẫm: “Hứa Kiều Nhất, thực sự không nhớ anh là à?”
Tôi thử hỏi dò: “Chúng ta… trước đây từng quen ?”
Không thể nào.
Nếu tôi từng gặp Giang Yến Lâm trước đây, với khuôn mặt này của anh ấy, tôi không thể nào không có một ấn tượng nào.
“Hừm.”
Mặt Giang Yến Lâm đen kịt, rời đi.
Nhưng tôi lục tung ký ức cả một buổi chiều mà vẫn không tìm bất kỳ ký ức nào liên quan đến anh ấy.
21
Giang Yến Lâm không với tôi một câu nào suốt cả buổi chiều.
Có thể thấy anh ta thực sự tức giận.
Mà thủ phạm chính là tôi, hoàn toàn không gì.
Buổi tối, dì giúp việc hấp , tôi không tiện tự tay gỡ.
Giang Yến Lâm cố tình, chỉ nhắm mà gỡ, gỡ mãi một mớ thịt chất đầy bát.
Mắt tôi chằm chằm bát của anh ấy, thèm thuồng đến chảy nước dãi.
Nhưng hình tượng quan trọng hơn.
Đang , bỗng dưng mẹ Giang nhắc đến hồi nhỏ của Giang Yến Lâm.
“Con đừng vẻ ngoài đẹp trai của Yến Lâm bây giờ mà tưởng bở, hồi nhỏ nó là một thằng ú, không tin nổi đâu. Hồi nó còn có một cô mà nó thích, kết quả là cô đó bỏ đi biệt tăm, nó buồn đến tận mấy năm liền.”
“Mẹ ơi, quá khứ thì đừng nhắc nữa, nhắc có ta cũng chẳng nhớ gì đâu.”
Giang Yến Lâm câu này, anh ấy cố ý liếc tôi.
…
ú…
Con…
Ký ức c.h.ế.t bỗng dưng tấn công tôi.
Trước gia đình tôi xảy , tôi ở tiểu số 1 thành phố.
Có một khoảng thời gian ngắn, tôi có một bạn mập luôn trò gia đình với tôi.
Lúc đó, vì nên cậu bị mọi xa lánh, tôi dùng một viên kẹo để biến cậu thành bạn cố định của mình.
Tôi không nhớ hết tên anh ấy, thường gọi anh ấy một tiếng “Anh Giang”.
“Không cả, không với anh thì có thể với anh.”
“Lớn lên anh sẽ cưới .
“ mẹ, anh .”
“…”
Sau đó mẹ tôi qua đời, tôi không còn đến tiểu số 1 nữa mà chuyển sang tiểu số 3.
mẹ tôi gặp tai nạn trên đường đón tôi tan , vì vậy mỗi đó hỏi về tiểu của tôi, tôi đều vô thức trả lời là số 3.