Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi rụt rè nói: “Hai ta yên tĩnh uống rượu thôi là được rồi, đâu cần gọi nhiều người ngoài như thế…”

thân kiên quyết: “Không được! Hai người thì vui nỗi gì? Không thì chọn hai người, còn xuống hết!”

Không cãi được, tôi đành chỉ đại hai người nam.

Một người là trai thể thao da ngăm, người còn nhìn… khí chất…cực kỳ Phó Thịnh.

Thậm chí gương cũng đến ba bốn phần.

Chỉ nhìn vào mắt đối phương thôi cũng khiến tim tôi run rẩy.

“Cái người này… có đổi được không?”

ra ngoài tìm niềm vui, đương nhiên phải chọn người nhìn thuận mắt.

Chứ người này lão “giá rẻ” tôi như vậy, không nghẹn mới lạ.

Mấy người nam còn vừa rút đi, tôi đổi ý.

thân tôi liếc sang một cái, tôi lập tức câm như hến.

Chỉ là, khi tôi nhìn kỹ người cũng bị giật mình.

“Trời má, hồi nãy tớ còn tưởng là thật .”

“Cái chỗ này cũng gan thật, dám kiếm người như vậy.”

Tôi lẩm bẩm:

“Ngay người gia chủ nhà họ Phó ba bốn phần cũng dám mời tới…”

thân tôi đập cái “rầm” đầy khí thế:

“Sợ cái gì! tốn tiền rồi, lẽ không lật mình chủ cuộc chơi?”

“Có cơ hội tốt thế này, không biết nắm bắt à!”

“Mau thực hành những gì Phó Thịnh lên người này đi!”

điên cuồng xúi giục tôi.

Tôi nhìn người đàn ông có vài phần Phó Thịnh , tôi ngẩn người.

Những điều tôi Phó Thịnh ư…

Tôi có thể Phó Thịnh chứ?

cũng phải công nhận, đề nghị thân đúng là đáng để suy nghĩ.

Người nam trước tuy nghe thấy chúng tôi luận to tiếng, vẫn không nói gì, chỉ ngoan ngoãn cúi chờ chỉ thị.

Chỉ cần thấy ánh mắt cụp xuống anh ta thôi cũng khiến tôi thất thần.

Chắc chắn Phó Thịnh sẽ không bao giờ có vẻ này, miễn sao anh không dùng lỗ mũi để nhìn tôi là tốt lắm rồi.

Sao có thể hiền lành như thế này được chứ.

Trong phút chốc, lòng tôi trỗi dậy chút ác ý: “Khụ, vậy thì anh ngồi qua đây đút tôi uống rượu đi!”

Tôi nổi cơn ham chơi, xem phản ứng người này thế nào.

Chỉ thấy anh ta cúi , lặng lẽ đi tới gần tôi, càng lúc càng gần.

Cùng lúc , một luồng áp lực kỳ lạ cũng càng lúc càng mạnh mẽ.

“Được thôi, em sẽ đút uống.”

nếu ghen thì đừng trút giận lên em đấy.”

Đối phương ngẩng nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc, hoàn toàn không còn vẻ ngoan hiền ban nãy.

Tôi giật thót trong lòng… toang rồi!

3

Nuốt vài rượu vào bụng, tôi sớm say đến mức phân biệt nổi phương hướng, suốt thời gian cũng có chuyện gì xảy ra, trong lòng cũng yên tâm phần nào.

Người ngồi dựa bên cạnh vẫn không ngừng dỗ dành tôi vui vẻ.

Còn người … người có gương Phó Thịnh, tạm gọi là “ hai” đi.

Ngay từ khi ngồi xuống, hai bày ra dáng vẻ ngạo nghễ, rót rượu nhanh nhẹn, thành thạo khác gì bồi chuyên nghiệp.

Ban , tôi bảo anh ta đến đút rượu cũng chỉ là nói chơi, đâu có ý định gì khác.

Ai dè anh ta nhanh chóng rót đầy hai rượu.

Sau còn ung dung nâng cụng tôi: “Mời, em cạn, tùy ý.”

Cái kiểu này khiến tôi nghi ngờ bản thân không phải ở quán bar ngồi nhậu ông anh trai.

Uống liên tiếp mấy rượu vào bụng, lý trí tôi cũng bay đi mất.

Ngay tôi cũng biết, khi tôi say rượu loạn đến mức này.

“Thằng bé da ngăm cơ bắp này từ đâu chui ra thế?”

“Wow! Cái bắp tay này… cho tôi sờ chút, sờ chút nha…”

Sờ xong người này còn không quên sờ thêm người , phong thái đế vương “mưa móc chia đều” được tôi học hỏi một cách triệt để.

Tôi quay , bắt gặp một gương đẹp trai: “Anh trai ơi, anh cũng đẹp trai thật , nhìn còn hơi tôi, cái người không thích về nhà .”

vẫn còn kém vài phần so tôi nha!”

Tuy rất ghét Phó Thịnh, phải thừa nhận khuôn anh thật sự rất đẹp, đúng kiểu tôi mê.

Không thì tôi đồng ý liên hôn, con người mê ngoại hình nông cạn như thế đấy.

hai hỏi: “ rồi còn đi bar uống rượu sao?”

Tôi phất tay như thể anh ta cổ hủ quá rồi, còn giảng giải cho anh ta nghe đống ví dụ về những cuộc liên hôn, ai lo chuyện nấy, tôi chỉ là một trong thôi.

“Anh quản tôi, tụi tôi kết hôn theo hợp đồng, anh không có quyền quản!”

“Liên hôn thì thân ai người nấy lo, người ta đều nói thế !”

“Huống hồ, bây giờ anh đi công tác, căn bản không quay về được, hê hê!”

Cuối cùng, tôi còn thấy mình nói quá có lý, âm thầm tự khen bản thân một câu.

hai khẽ gật như suy nghĩ gì : “ cũng thông minh đấy.”

Tôi say mèm, chỉ nghe được một câu khen rồi thấy anh ta cầm điện thoại lên, không biết bấm gì.

gì thế? Sao không tiếp tục uống tôi?”

Tôi không hài lòng, giật luôn điện thoại anh ta, rót liền hai đầy tràn rồi hô to: “Uống đi!”

hai bất đắc dĩ cụng tôi.

Đến cuối cùng, thân tôi cũng bị tôi chuốc say gục.

Vậy là trên chỉ còn con ma men là tôi đây và hai là vẫn còn tương đối tỉnh táo.

Tửu lượng thì kém m.á.u chiến thì cao, tôi… vẫn uống được.

“Thiên linh linh! Địa linh linh!!!”

Chiếc điện thoại bị bỏ quên ở góc sofa bắt rung lên bần bật.

Chuông reo một hồi lâu, tôi mới lờ đờ bắt máy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương