Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Hôm sau, toàn bộ quán trong kinh thành đều dựng một tấm biển to đùng:
“Lâm Lộ và chó – cấm vào!”
Tôi lại bị cô rủ ra ngoài .
Địa điểm chọn cũng hay, sát bên là một quán .
hỏi tôi: “Vào một lát không?”
Tôi lập tức lắc nguầy nguậy, lần trước vào đã mang cả đống nợ, lần mà vào không biết lại dính phốt .
“Cậu đừng hại tớ , tớ còn đang bị… quản thúc đấy, nhà trước sáu giờ chiều.”
“Còn trâu ngựa cho anh ấy cả tuần liền.”
Tôi kể lại chuyện cá cược với Phó Thịnh cho nghe, trong lòng bực muốn chết.
nhíu mày: “Tên Phó Thịnh là độc mồm độc miệng. May mà tớ không lấy chồng!”
Tôi dùng ánh mắt oán trách chằm chằm.
Người đang căng thẳng thường giả vờ bận rộn, tôi ngó trái ngó , rồi tấm biển trước quán .
“Ơ, trên kia viết kìa?”
Cô ấy đọc từng chữ một:
“Lâm Lộ và chó – cấm vào!”
Tôi: “…Cảm ơn, không cần đọc to thế đâu.”
Tốt lắm, sau khi bị “giáo huấn”, bị “quản thúc”, giờ còn bị truy nã toàn thành phố.
Không , gọi là bị đuổi thẳng cổ .
“Chán rồi, tớ nhà đây.”
Cả con phố chẳng còn khiến tôi hứng thú , chi bằng sớm cho rồi.
“Cậu ra ngoài mà đã muốn sao?”
“Nhà cậu vẫn còn tên đại ma vương đấy, cậu muốn quay đối với anh ta nhanh à?”
Tôi ra ngoài là để tránh Phó Thịnh.
Ai ngờ cái tên cuồng công đột nhiên lại không đi , từ sáng đến giờ chưa ra khỏi nhà.
Tôi đã hỏi trợ lý anh rồi, cả tuần anh rảnh rỗi không cần đến công ty.
Nghĩ đến vụ cá cược một tuần, lòng tôi lạnh như băng chạy trốn ra ngoài.
Tôi nói: “ ngồi thêm một lát !”
Kết quả là bị Phó Thịnh điều khiển cả buổi chiều, cuối cùng lại ngậm ngùi trở giờ giới nghiêm.
“ rồi à? Hôm nay đi vui không?”
“ ghé qua quán nào không?”
Phó Thịnh ngồi đàng hoàng nghiêm túc hỏi chuyện, tôi đảo mắt một vòng.
“Anh treo cả lệnh truy nã trước cửa quán rồi, em vào kiểu ?”
“Anh như quá trẻ con, chẳng chút khí chất tổng tài nào hết.”
Phó Thịnh đặt sách xuống, nghiêng tôi:
“ theo Lâm tiểu thư, thế nào được gọi là tổng tài bá đạo?”
Tôi mà nói bừa nhanh như chạy máy khâu, miệng bật ra cả tràng dài:
“Anh mua hết tất cả quán trong kinh thành, rồi chuyển nhượng lại cho em.”
“Để ngày nào em cũng thể đi , chán rồi sẽ không .”
“ gọi là ‘vật cực tất phản’!”
Phó Thịnh nghe xong không bình luận, chỉ khẽ gật như đang suy nghĩ:
“Ý tưởng không tệ… anh không chấp nhận.”
Tôi tò mò bước tới: “Tại sao?”
“Vì em vốn dĩ không mấy nơi ồn ào như quán mà.”
“Anh em sẽ quán bánh ngay ngõ hơn, ở bán loại bánh bơ sữa .”
Phó Thịnh chỉ hơi cong khóe môi, ánh mắt tôi tràn đầy ý cười.
công nhận, Phó Thịnh rất hiểu tôi.
là tôi không những nơi ồn ào đông người, đặc biệt là chỗ nhiều người lạ.
Tôi ở một mình, yên tĩnh, nhẹ nhàng.
Căn biệt thự chỉ chưa đến ba người giúp , mà toàn là gương quen thuộc.
Tôi những chiếc bánh béo ngậy, ngọt ngào, khiến người ta no bụng hơn là những chén rượu cay nồng rát cổ họng.
Đáng ghét thật, Phó Thịnh cứ tỏ ra không ưa tôi, mà lại hiểu tôi từng li từng tí.
Sao trên thế giới lại người khó hiểu như Phó Thịnh chứ?
7
Tôi ngồi khoanh chân trên ghế sofa, cầm muỗng múc từng muỗng bánh cho vào miệng, trước là bộ phim truyền hình đang hot.
Chiếc bánh trên tay chính là món best-seller của tiệm bánh ngõ.
Không , bây giờ gọi là tiệm bánh của tôi .
Sau cái hôm nói chuyện , Phó Thịnh lập tức sai người mua lại tiệm bánh ấy rồi cho tôi đứng tên luôn.
Tôi không thiếu tiền mua tiệm, hành động đặt tôi vào lòng như thế của Phó Thịnh… thực sự khiến tôi cảm động.
Hôm nay là ngày thứ ba tôi trâu ngựa cho Phó Thịnh, mọi chuyện lại không giống như tôi tưởng.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ nhân cơ hội mà sai tôi đủ trò, ai ngờ… vai trò bị đảo ngược.
Ngược lại, tôi lại là người sai vặt Phó Thịnh, rất ra dáng đấy nhé.
Bây giờ, khi đối với anh, tôi đã chẳng còn lúng túng hay sợ hãi như lúc , thậm chí còn sai khiến anh một cách rất tự nhiên.
“Phó Thịnh! Em khát rồi, em muốn uống nước ép dưa hấu!”
Người giúp trong nhà đã bị Phó Thịnh tìm cớ cho nghỉ phép lương, bây giờ, biệt thự chỉ còn lại hai người: tôi và anh.
Tôi chưa từng nhà bao giờ, gánh nặng nhà đương nhiên đổ lên Phó Thịnh.
Thay đổi lớn nhất ở Phó Thịnh chắc là anh ấy bắt hỏi ý kiến tôi.
“Dưa hấu lạnh quá, lúc , em không ăn đâu.”
“Nhà còn cam, để anh vắt nước cam cho em uống được không?”
“Cũng được! nhớ bỏ nhiều đường vào nha!”