Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 4

Bà ta làm thu ngân ở siêu thị gần chỗ tôi làm, thường xuyên chạm mặt tôi.

Trước Tết, bà ta đi xe tôi về quê, trên đường nói tôi, bà ta làm tốt, quản sẽ đề bạt làm tổ trưởng, lương tăng thêm được trăm .

Cho hôm nay mới đi ké xe tôi về, muốn tôi chở thẳng đến cổng siêu thị.

Ngày thường, bà ta tìm mọi cách đi ké xe tôi để lượn lờ khắp thành phố.

Tôi nể tình bà ta hay đến nhà chơi nói chuyện mẹ tôi đều đỡ, hoàn toàn không ngờ đây kẻ vong ân bội nghĩa.

Ngay lúc này, bà ta túm tóc tôi, ra lệnh: “Mau quay đầu xe ! Ngay lập tức! Lập tức!”

Xét đến an toàn khi lái xe, tôi không tranh cãi bà ta, có thể cắn răng chịu đau lái tiếp.

Thấy tôi không phản ứng, bà ta liền xúi giục những người khác cùng đánh tôi.

Mẹ tôi quát lớn: “A , đủ rồi đấy! Từ lúc xe đến , cứ chia rẽ tình làng nghĩa xóm, rốt cuộc có ý đồ ? Đừng quên, ở thành phố thường xuyên con gái tôi đưa đi đón về đấy!”

Bà ta cười ha hả: “Chẳng qua là cho tôi đi xe thôi ? Có đáng nói chứ? Chính bà chẳng đi xe con gái mới được đi du lịch sao? Trước kia nó chưa từng đi xe người khác à? Tôi nói cho bà biết, tôi thừa mua xe đấy, nhưng tôi không thèm mua!”

Nói xong, bà ta giật mạnh tóc tôi, bắt tôi quay đầu xe.

Những người khác làm bộ muốn xông tới, sốt ruột giơ giày định đánh tôi.

Tôi trầm giọng: “Thử động vào sợi tóc tôi nữa xem! Xảy ra tai nạn, tất cùng chết!”

Họ im bặt, tất đều ngoan ngoãn ngồi xuống.

vẫn ấm ức lải nhải, bắt tôi bồi thường .

Tôi nén khó chịu, nhấn ga chạy thẳng đến đồn cảnh sát gần nhất.

Họ theo phản xạ hoảng hốt: “Trương Đình, dừng ở đây làm ?”

Tôi mở cửa xe: “Không đòi tôi bồi thường sao? Đi nào, đồn cảnh sát nói chuyện!”

Họ càng hoảng hơn, bám chặt vào tay vịn không chịu ra.

Tôi quát: “Không có gan vào trong chứ , vậy thì tất xuống xe cho tôi! Cầm lấy đồ các người, biến!”

nhìn ngang ngó dọc, mắt lóe tia ranh mãnh.

“Cái loại tay lái cùi bắp như , có cho tôi ngồi tôi không ngồi nữa! Nhưng bọn tôi không xuống ở đây! chở bọn tôi đến cửa hàng cho xe đi, nhanh !”

Có người đẩy bà ta: “Bà tự xuống đi đừng kéo theo bọn tôi chứ, bây làm mua, không biết vật vã đến bao nữa.”

cười đắc ý: “Yên tâm đi mọi người, chúng ta không mua vé đi được. Cứ yên tâm đi theo tôi, tôi đảm bảo tìm được xe giá rẻ đưa chúng ta đến Thị trấn A đúng . Mỗi người đưa tôi mười thôi là tôi lo xong hết!”

Mắt người sáng rực : “ chục được xe đi Thị trấn A á? Bà không lừa bọn tôi đấy chứ?”

liếc xéo tôi, nói bóng gió: “Tôi dù là sinh viên đại học hai trước, đường đường chính chính, đâu loại sinh viên rẻ bây so được. Tôi có bản lĩnh mọi người tốn chục tất đều đến Thị trấn A đúng , việc tốn oan để cho nó lừa?”

được xe á?

Hừ, tôi bỗng nhớ ra chuyện, lập tức hiểu ra đang tính giở trò quỷ !

5

Hai trước, vội vàng tìm tôi, tôi việc gấp.

Bà ta nói có đám bạn làm cùng đến, đang gấp xe đi du lịch, dùng ngày, thiếu điều quỳ xuống van xin tôi đỡ.

Lúc đó, ngân sách bà ta trăm , là toàn bộ ăn tháng đó.

Khi ấy tôi tưởng bà ta là chị em tốt mẹ tôi, quyết tâm giữ thể diện cho bà ta.

Thế là, tôi dẫn bà ta đến chỗ xe, trước mặt mọi người, tôi lấy bà ta rồi chiếc xe van, nói đám bạn làm bà ta là bà ta có quan hệ tốt ông chủ mới được giảm giá, bà ta nở mày nở mặt, nhận được bao lời khen.

Sau đó, tôi lén đưa nốt số cho ông chủ tiệm xe. Lúc đó lo bà ta áy náy không nói chuyện bù này.

Không ngờ, bà ta tưởng thật là có chuyện xe !

Tôi nhắc nhở họ: “ được xe thật thì chắc chắn là lừa mấy người đó, nhất là mấy cái xe dù nhỏ ven đường, không là chưa có người bị lừa đâu.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương