Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhìn thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên từ ngọn đồi phía sau, sắc mặt Lâm Tử Ngọc càng trở nên khó coi, anh lập tức chạy thẳng phía đám cháy.
Hoắc Khải cũng vội vàng theo sau.
Khi họ nơi, toàn bộ căn nhà gỗ đã ngọn lửa nuốt trọn.
Không cách xông vào được.
Lâm Tử Ngọc nhúng ướt chiếc áo phơi bên ngoài, chuẩn lao thẳng vào trong: “Hàn trí thức! Cô có trong đó không?”
Anh gào lên thật lớn, hy vọng có thể nhận được một chút hồi đáp.
23
Hoắc Khải nhìn ngọn lửa mặt, mặt anh ta đầy vẻ mệt mỏi và suy sụp.
Anh ta quỳ xuống đất, nắm chặt tóc mình, đôi mắt tràn ngập đau đớn: “Đều là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi. Nếu không vì tôi, sẽ không ra nông nỗi !”
“Anh có thời gian tự trách bản thân ở đây, không dám tôi xông vào tìm cô ấy?”
Lâm Tử Ngọc nói xong, chuẩn lao vào.
Hoắc Khải giữ anh lại: “Ngọn lửa lớn như , có xông vào cũng không cứu được đâu!”
Ánh mắt anh tràn ngập tuyệt vọng, vẻ mặt đau khổ của anh không giống như giả vờ.
Lâm Tử Ngọc tức giận xé áo mình ra: “Đồ hèn nhát, nếu anh không dám đi, đừng ngăn tôi! Loại người như anh, xứng đáng là đối thủ của tôi!”
Nói xong, anh trực tiếp lao phía cửa.
Anh vào cứu người.
“Lâm trí thức…”
Âm thanh của tôi rất nhỏ, nhưng Lâm Tử Ngọc vẫn nghe thấy.
Ngay cả Hoắc Khải, đang đầy lo lắng và hoảng hốt, cũng nghe thấy.
Họ lập tức bắt tìm kiếm hướng phát ra âm thanh của tôi.
Rất nhanh, họ thấy tôi đang nằm trong đám cỏ không xa.
mặt tôi tái nhợt, trông rất tệ.
Và bên chân tôi là một người đàn ông hơi mập, chính là Tôn Đại Toàn.
“Chính hắn là người đã bắt tôi đây. Ngọn lửa là tai nạn, nhưng hắn muốn kéo tôi c.h.ế.t , tôi không muốn chết, cũng không thể nhìn thấy hắn ta chết.”
Tôi , nếu người thật chết, có giải thế , tôi cũng không thể nói rõ.
Lâm Tử Ngọc vừa thở phào một hơi, thấy Hoắc Khải lao tới, ôm tôi vào : “Tri Âm, em không là tốt rồi, em không anh lo cho em thế đâu…”
Tôi đẩy mạnh anh ra.
Ngày xưa, tôi anh chỉ chưa nhận thức được tình của mình, cho nên trong kiếp , Hoắc Khải và dây dưa không dứt, cuối đã hại c.h.ế.t tôi.
Còn trong kiếp , tôi chủ động tránh xa anh, nhưng anh lại không buông tha.
Tôi không yêu cầu anh dùng mạng mình để cứu tôi, nhưng một người luôn nói yêu thương và tâm mình, lại không chịu nỗ lực chỉ một lần.
Điều khiến tôi thấy thật nực cười.
Còn có phần đáng thương nữa.
Kiếp , tôi đã mất đi một mạng sống, mà cuối lại không đáng chút .
Hoắc Khải đẩy lùi một bước, ngồi phịch xuống đất.
Anh ta nhìn tôi, mặt đầy đau đớn: “Tri Âm, em…”
“Anh im miệng đi! Tôi đã nói rồi, giữa tôi và anh không có bất kỳ hệ gì. hôm nay có ai cứu tôi, tôi cũng sẽ nói như !”
Nỗi uất ức trong tôi bùng nổ vào lúc .
Trong kiếp , kết cục của tôi là vì kiên trì ngây thơ của chính mình.
Còn bây giờ ?
Bây giờ tôi không làm gì cả, cũng không chủ động chọc giận Hoắc Khải, tại anh không chịu buông tha cho tôi?
“Hoắc Khải, anh đi đi, tôi Tri Âm bây giờ không muốn gặp anh.”
Lâm Tử Ngọc đứng bên cạnh nói xong, liền buộc Tôn Đại Toàn lại, rồi không quên ngồi xuống mặt tôi: “Tôi sẽ cõng cô xuống.”
“Anh Hoắc Khải! Anh không chứ?”
Anh vừa mới cõng tôi lên, thấy dẫn người vội vàng chạy tới, mặt đầy lo lắng và hoảng hốt, dường như sợ có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Khải thất thần lắc : “Không , em yên tâm đi.”
Anh ta nhìn tôi Lâm Tử Ngọc cõng rời đi, cũng rằng anh sẽ không bao giờ có thể giành lại được tôi nữa.
Anh thừa nhận rằng, anh không bằng Lâm Tử Ngọc.
Anh không dám dùng mạng sống của mình để tìm tôi.
Lần , anh thua rồi.
Tôi được đưa bệnh viện, nhanh chóng được điều trị.
May mắn thay, chỉ ngạt khói một chút, không bỏng, còn có một số vết thương ngoài da do Tôn Đại Toàn gây ra, nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Lâm Tử Ngọc cũng đã chăm sóc tôi khoảng ba ngày, rồi không xuất hiện nữa.
Giống như là không tồn tại .
Còn Hoắc Khải, mãi ba ngày sau mới thăm tôi.
Anh không là vì không dám đối mặt tôi, hay vì không dám đối mặt Lâm Tử Ngọc.
“Anh lại làm gì?”
Tôi không muốn gặp anh, tôi những điều mình cần nói đã rõ ràng rồi.
“Anh thăm em, anh sẽ rời đi ngay thôi, mọi chuyện cũng đã được quyết định gần xong rồi, chỉ cần thảo luận thêm là được.”
Anh nói việc nhà máy thực phẩm.
Tôi gật : “Chúc mọi người thuận lợi.”
“Em không muốn đi ?”
Hoắc Khải có chút do dự, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Tôi lắc : “Muốn , tôi sẽ tự nỗ lực để , tôi không muốn ai tôi dựa vào hệ.”
“Còn nữa, hệ giữa tôi và anh, cũng chưa đủ thân thiết mức đó.”
24
Lời nói của tôi khiến mặt Hoắc Khải cứng lại một lát, nhưng anh vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:”Anh em hận anh, nhưng em nên cho bản thân mình.”
“Tôi không hận anh.”
Tôi lắc : “Tôi đã không còn chút tình anh nữa. Từ khi tôi rời đi, tôi đã như , nếu tôi là trở ngại giữa anh và , tôi sẽ biến mất.”
“Không! Em không trở ngại gì cả!”
Hoắc Khải nói nhanh, sợ tôi sẽ hiểu lầm: “Người anh luôn là em, anh muốn kết hôn em, là vì anh thật em. là em gái của An, cậu ấy c.h.ế.t đi là vì bảo vệ mạng sống của anh, anh là anh em của cậu ấy, anh chỉ muốn bù đắp cho tất cả những gì anh nợ cậu ấy thôi!”
Anh nói rất chân thành, thậm chí háo hức mong tôi hiểu cho mình.
Nhưng tôi chỉ lắc : “Thực ra, là vì lý do gì, đối tôi, đã không còn trọng nữa. Mối hệ giữa tôi và anh sớm đã kết thúc rồi, chúng ta không còn lý do gì để tiếp tục liên lạc nữa.”
Tôi nói xong, mặt Hoắc Khải trở nên rất khó coi.
kia, tôi có thể là vì ghen tị, hoặc có thể vì tức giận khi anh cả năm trời không tìm tôi.
Nhưng tôi không thể không có bất kỳ xúc gì đối anh ta!
“Thực ra, anh chỉ chưa nhận ra xúc của chính mình. Anh , nếu không, anh sẽ không ngăn cô ta đi xem mắt, cũng sẽ không mặc nhiên chấp nhận tình của cô ta dành cho anh.”
“Anh không là không gì, chỉ là đồng ý ngầm của anh đã dần dần khiến cô ta chiếm lấy tâm và yêu mà tôi dành cho anh.”
“Vì , anh đừng mắc sai lầm lần nữa.”
Tôi lắc , sau đó nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn tiếp tục trò chuyện nữa.
Rõ ràng, tôi thấy không cần thiết tiếp tục trò chuyện nữa, người , đã không còn là người mà tôi từng hết yêu thương.
Hoắc Khải cũng , mình không thể thuyết phục tôi được nữa.
Cuối anh chỉ có thể rời đi trong thất vọng.
Anh bước lên chuyến tàu trở .
nơi, ngoài công việc, anh chỉ uống rượu, dường như chỉ có như , anh mới có thể lấp đầy khoảng trống trong mình.
Lâm Tử Ngọc đã biến mất, không còn xuất hiện mặt tôi.
Còn tôi, tôi lại quay lại cuộc sống hàng ngày, chỉ là dạy học và đọc sách.
……
Hoắc Khải say khướt như mọi khi, sau khi tan làm cũng tới thăm anh. Cô ta nhìn thấy anh ngồi bên giường, ngẩn người nhìn căn nhà lộn xộn, trong không khỏi thấy thương xót, liền đi bên anh.
“Anh Hoắc Khải, anh có thể nhìn em không? Vẫn có người anh mà?”
Cô ta nhìn mặt đang ngủ say của Hoắc Khải, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve gò má anh.
Hoắc Khải mở mắt, nhìn thấy đôi mắt đầy nước mắt của cô, theo phản xạ đưa tay lau đi nước mắt cho tôi: “Tri Âm, đừng khóc nữa, anh sai rồi, tha thứ cho anh được không?”
Anh đã nói câu trong hàng nghìn lần rồi.
nước mắt càng rơi nhiều hơn, cô không thể nói ra bất kỳ lời tha thứ cho anh.