Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trọng sinh về những năm 80, bà đang giới thiệu đối tượng tôi.
Bà ấy : “Người ta là sinh học đấy, vừa xinh đẹp lại học thức.”
Nhưng tôi nhớ kiếp , cô ta dùng tiền của tôi yêu đương trường học, vậy :
“Một kẻ như anh cũng muốn trèo cao sinh học như tôi sao?”
Đúng là không trèo cao nổi.
Tôi liền chối bà .
Nhưng tôi không ngờ, cô ta lại tự tìm đến cửa sống chếc cũng nhất định đòi gả cửa nhà tôi.
1
“Người ta vừa xinh đẹp, học giỏi, xứng đôi cậu biết bao.”
Bà cười hì hì giới thiệu.
Phải rồi, kiếp tôi và Tần Sở Vân kết hôn, tôi xác định là cô ta, nghĩ rằng không cô ta chịu thiệt thòi.
Tôi bỏ cơ hội đi học của mình, ngày đêm quần quật đi .
Chỉ nuôi cô ta học học.
Nhưng đến khi tôi lên học tìm cô ta, cô ta lại tỏ vẻ ghê tởm đuổi tôi đi:
“Anh không thật sự nghĩ rằng, một kẻ như mình lại trèo cao sinh học như tôi đấy chứ?”
“Cầm lấy hai mươi đồng rồi đi đi, người khác thấy tôi thấy mất mặt.”
Cô ta mặc bộ váy thời thượng tôi mua, trông sạch sẽ và tươm tất.
Lại ra những lời cay độc nhất.
Nhớ lại đủ chuyện kiếp , tôi không khỏi cười khẩy:
“Xin lỗi, tôi không trèo cao nổi.”
2
bà ngạc nhiên rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Em gái trong buồng trong đi ra, mặt đầy tò mò:
“Anh, sao anh không đồng ? tốt thế anh chối, bố nghe được chắc chắn sẽ đánh anh đấy.”
Tôi lắc đầu:
“ tốt thế , người khác hưởng đi, hai anh em mình cứ học hành tốt là được rồi.”
Nhưng em gái lại tưởng tôi muốn cưới lo nhà không tiền.
Em ấy cắn răng:
“Anh, em không học nữa. Nghe Tiểu Lệ , bây giờ thành phố , một tháng kiếm được nhiều lắm, nhiều hơn cả giáo dạy học thị trấn nữa.”
“Em thành phố kiếm tiền, anh lấy vợ.”
Tôi tức đến nỗi suýt không thở nổi.
3
Tôi gõ nhẹ đầu em ấy:
“Lâm Mẫn, em nghĩ cái vậy?”
Nhưng em gái lại tỏ vẻ không cam lòng:
“Nhưng …”
Tôi xua tay:
“Không nhưng nhị hết, kể cả anh mày lấy vợ thật, cũng không là cô ta.”
Tôi c.h.ế.t ngày thứ ba đi tìm Tần Sở Vân.
Vốn dĩ tôi định quay về công trường tiếp tục sống.
đó đoạn tuyệt quan hệ cô ta, coi như chưa từng chuyện xảy ra.
Nhưng cô ta lại không chịu.
Chiếc ô tô lao tới vun vút, nhắm thẳng mục tiêu, đ.â.m mạnh khiến tôi bay ra ngoài.
Lúc hấp hối, tôi dường như nghe thấy giọng quen thuộc đến lạ thường đó.
“Anh yêu, hắn c.h.ế.t hẳn chưa?”
Miệng đầy vị m.á.u tanh ngọt, tôi cố gắng mở , thấy Tần Sở Vân đang đi tới.
Và, người đàn ông cạnh cô ta.
“Lười xem, nếu chưa c.h.ế.t thì bảo lão Lục cán thêm lần nữa đi.”
“Ai bảo hắn không biết điều, một thằng dám đến quấy rối vị hôn thê của tao!”
Tần Sở Vân õng ẹo :
“Tuy anh ta quấy rối em, nhiều lời ghê tởm, nhưng anh cũng quá đáng lắm, anh xấu quá đi à!”
Hai người trêu đùa nhau.
Hắn ôm lấy vai cô ta, tôi cũng đó tối sầm lại.
Tuyết lớn bay lả tả, rơi đầy trên người tôi.
4
ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Hàng xóm người nối tiếp người kia chào hỏi:
“Đây không phải Tần Sở Vân thôn cạnh sao?”
“Ối chà, buổi sáng bà đến không thành, giờ cháu đích thân đến, phen thằng nhóc Lâm Hoài chắc chắn đồng rồi!”
Cái ?
Tần Sở Vân tự mình chạy tới?
Tôi đang định đứng dậy, thì em gái nhanh chân mở cửa, cười hì hì hỏi:
“Chị Sở Vân, sao chị lại đến đây ạ?”
Dân làng đứng xem náo nhiệt ngoài cũng tươi cười.
Tôi biết họ không ác .
Nhưng Tần Sở Vân , gương mặt trắng nõn ửng hồng, đang e thẹn tôi.
Mọi người bắt đầu trêu ghẹo ầm ĩ.
Tôi lại lạnh lùng đáp lại:
“Bạn học Tần, chuyện thì mời .”
Tôi và Tần Sở Vân là bạn cùng lớp trường.
Cô ta là lớp trưởng, những lúc không quản nổi các bạn học nghịch ngợm, luôn dùng ánh như nai con hoảng sợ tôi, muốn nhờ tôi, ủy học tập , giúp quản lý.
Giảng bài, lau bảng, tổ chức hoạt động lớp… những việc cô ta luôn thích gọi tôi giúp đỡ.
Các bạn học cũng thường trêu đùa, rằng bình thường cô ta chẳng buồn đến người khác, nhưng lại rất chủ động tôi, chắc chắn là tôi rồi.
tôi, cũng cảm nhận được sự rung động đầu đời như trong sách vở.
nên lúc bà đến nhà, tôi vui mừng đồng .
Dù phải bỏ học đi , tôi cũng chưa từng hối hận.
Tần Sở Vân đứng cửa, dường như không tin nổi.
Cô ta tôi, long lanh ngấn lệ:
“Lâm Hoài, anh… tại sao anh lại chối bà ?”
Cứ như tôi là kẻ phụ bạc tấm chân tình vậy.