Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau kỳ thi đại , bọn tôi kéo nhau bar ăn mừng.
Tôi vệ sinh lát, lúc quay lại thì vô tình đụng phải Mạnh Túc hành lang.
Anh cau mày quán bar lộn xộn, giờ lại khuya, gái tôi không an toàn, nhất định đòi đưa tôi .
Vừa lại chỗ ngồi, đám đã hò hét:
“Muốn thì phải hết này!”
Anh liếc rượu trên bàn, cau mày:
“Trẻ gì !“
Tôi cãi:
“Trẻ gì chứ, em mười tám tuổi, là người lớn !“
Anh khẽ , ngán ngẩm lắc đầu:
“Thôi được . này… để anh thay cô ấy.
Muộn , tôi đưa em trước.”
hơi cạn sạch rượu, cổ họng anh khẽ chuyển động, vẻ đàn ông toát rõ mồn .
Tôi lon ton sau lưng anh, còn không quên vẫy chào đám đang há hốc mồm.
lòng thì vui mở hội —
Dù sao là người tôi đã thầm thích bao năm, anh hàng xóm hơn tôi 8 tuổi, lại còn là… “chú cảnh sát” !
Lên xe tôi mới nhận chuyện:
“Khoan đã, nay là ngày thường , anh không cấm rượu à?“
Anh dựa lưng ghế, mắt nhắm hờ, :
“Anh đang nghỉ phép năm, anh mở bar nên qua ủng hộ chút.“
Tôi cảm giác anh gì không ổn… nhưng chẳng rõ là gì.
nơi, tôi đỡ anh nhà. Dù qua lớp áo, cảm nhận rõ người anh nóng hầm hập.
“Anh… sốt à?” – Tôi do dự hỏi.
Anh siết chặt hàm, vẻ khó chịu:
“ rượu vấn đề. bè kiểu gì để em mấy thứ ? Mai anh kiểm tra lại camera!“
Hả?
Tôi giật mình. Nghĩ mãi không là đứa nào gan to bằng trời, dám bỏ thuốc rượu… lại trúng ngay đầu cảnh sát.
may là tôi chưa kịp .
Nhìn anh đau đớn nhíu mày, tôi khẽ vươn tới thắt lưng anh:
“Hay… để em giúp anh?“
Sắc anh tối sầm, gạt tôi :
“Tưởng Mộng Dao, dạy em mấy trò này?!“
Tôi ghé sát anh, không gì:
“Không dạy cả… vậy, anh dạy em nhé?“
Anh không thêm gì, dùng bàn to ấn đầu tôi đẩy ngoài, không chút nương , đóng sầm cửa trước tôi.
nhà, tôi chui chăn, tưởng tượng cảnh anh tự “giải quyết”, vùi gối ngốc.
Thời gian còn dài , Mạnh Túc.
Cả mùa hè sau , tôi hầu không gặp lại anh.
Anh vừa nghỉ phép xong đã được thăng chức làm Đội trưởng Đội Hình sự, cực kỳ bận rộn.
ngày tôi du xa, anh mới lái xe đưa tôi sân bay.
Tôi nhìn khuôn nghiêm túc, sống mũi cao thẳng của anh, lòng bỗng thấy chua xót.
Không biết bao giờ mới gặp lại…
Trước khi bước qua cửa sân bay, tôi ngẩng đầu nhìn anh, chắc đinh đóng cột:
“Mạnh Túc, đợi em tốt nghiệp , em sẽ gả anh!“
Anh :
“ bé ngốc, trường nhớ chăm sóc tốt mình.“
Tôi biết, mắt anh, tôi là cô nhóc hàng xóm.
Mấy lời này, tôi từng rất nhiều lần, nhưng anh chưa từng để lòng.
Ở đại , nhiều chàng trai ưu tú, người theo đuổi tôi không thiếu.
Nhưng tôi thấy trẻ , chẳng bằng anh cả.
Tôi thường xuyên nhắn tin anh, sợ anh quên mất mình.
lúc anh trả lời, lúc thì không.
lần, chơi trò “thật hay thách”, tôi thua và bị phạt phải đăng tấm hình đôi lên story kèm caption: “Đang yêu”.
Từ , anh không bao giờ trả lời tin nhắn tôi nữa.
Tôi dồn hết tâm sức việc và thực tập, làm thêm mỗi kỳ nghỉ.
Tôi không muốn cứ mãi sống nhờ gia đình anh ấy.