Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2:

Chương 2:

ra , tôi thấy chỗ hõm tay hắn có dán một miếng băng cá nhân.

Bác sĩ thú y đưa tôi, đang nằm trong đựng mèo, cho hắn.

Hắn xách , trêu chọc tôi qua ô sổ trong suốt.

“Mèo , về nhà anh nhé.”

Có vẻ hắn cho rằng tôi bị một loạt kiểm tra ban nãy dọa sợ, nên ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, còn nhướng hàng mày tuấn tú trêu tôi.

Hắn ngốc thật.

Tôi tao nhã nằm trong , thong thả l.i.ế.m liếm móng vuốt, toàn bộ mèo đều thả lỏng thư giãn.

Bác sĩ thú y dặn dò hắn:

“Mèo nhà cậu khỏe mạnh, cũng đáng yêu, không có vấn đề . Nhưng một tuần nữa nhớ đưa bé mèo tiêm phòng dại mũi thứ hai.”

bác sĩ nói , hắn mới thôi trêu tôi, nghiêm túc đáp:

“Tôi biết, cảm ơn bác sĩ.”

Sau đó, hắn xách tôi về nhà.

Một đường xóc nảy, phải mất tận nửa tiếng đồng hồ sau mới đến nhà hắn.

Nhà hắn là một căn hộ cao cấp được thiết kế theo phong cách tối giản, sang trọng kín đáo.

Vừa vào , hắn đặt đựng mèo ở lối vào rồi cúi xuống thay giày.

Tôi ngồi xổm trong kêu hắn.

Nhà to lại nhốt tôi trong bé tí này, coi có hợp lý không?

Có lẽ là do cảm nhận được suy nghĩ của tôi, hắn thả tôi ra, rồi ôm tôi sofa.

“Mèo , nên đặt tên cho đây?”

Tôi giãy giụa trong hắn, mượn chân hắn nhảy sang phía bên kia sofa. Miệng còn đang lẩm bẩm một mình:

“Vì anh lừa được từ trong bụi cỏ ra, nên là Tiểu Quải nhé?

“Có được không, Tiểu Quải?”

Nói rồi, đôi mắt đen láy của hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy mong chờ.

Tôi chỉ hận không trợn trắng mắt hắn.

Đầu óc của hắn được cấu tạo kiểu mà có nghĩ ra tên tệ hại này ?

Thấy tôi không ý đến hắn, hắn lại nảy ra ý tưởng khác:

ăn lạp xưởng hun khói, là Vương Trung Vương ?

oai phong, hợp !”

Tôi tức giận quay ngoắt đầu , không thèm nhìn hắn.

Vương Trung Vương quỷ không biết.

Tôi là mèo , mèo đấy!

Thấy tôi vẫn không ý tới hắn, hắn lại trầm ngâm một rồi mở miệng:

“Vẫn không à, tên dịu dàng?

là Tiểu Hoa .”

Quê mùa c.h.ế.t được.

Tôi kêu không hài , còn đến bên chân hắn cắn ống quần hắn, lại trèo người hắn ra sức giẫm.

Hắn ôm tôi vào , nâng mặt tôi :

“Tiểu Họa, Họa trong từ Minh Họa, lệ xinh đẹp, mà.”

“Tiểu Họa, được không?”

này tôi mới rõ, hắn phát âm thứ tư (Hoa huā 1, họa là huà 4, phát âm gần giống nhau mà kiểu 4 thì dứt khoát mạnh mẽ hơn 1).

Cũng không tệ, tôi ngoan ngoãn trở lại.

Hắn đặt tôi xuống sofa rồi mỉm cười, vỗ tay tên tôi.

“Tiểu Họa.”

Hắn đoán mò mà ai ngờ trúng tên thật của tôi thật.

Hồ Minh Họa, Tiểu Họa.

, tôi miễn cưỡng đồng ý hắn .

Tôi bước những bước tao nhã về phía hắn, ngẩng đầu cọ vào bàn tay hắn.

Hắn bật cười, dưới nụ cười rạng rỡ trông hắn càng thêm tuấn tú quyến rũ.

Hắn ôm tôi vào hít lấy hít , rồi ôm tôi áp vào ngực.

Tôi có cảm nhận rõ ràng giọng nói trầm ấm phát ra từ lồng n.g.ự.c hắn: “Tiểu Họa, bé mèo ngoan.”

Thấy hắn đẹp trai, quyến rũ , tôi tạm tha thứ cho hắn chuyện hắn bắt cóc tôi.

Dù sao trông hắn cũng thật cô đơn, cứ ở tạm nhà hắn cùng hắn một thời gian .

Dù sao thì hắn không chỉ đẹp trai mà dáng người còn chuẩn nữa.

Hắn cũng bắt cóc tôi rồi, tôi có cọ cọ sờ sờ một chút hẳn cũng không quá đáng đúng không?

Mèo mà, ai có cưỡng lại một bé mèo xinh đẹp tôi chứ?

Ở chung được vài ngày, tôi biết tên hắn qua điện thoại, hắn tên là Chu Hạ Châu.

Tên cũng đấy chứ, bỏ chữ giữa thì hơn.

Chu Chu.

Mỗi khi tôi kêu hắn, hắn sẽ lập tức bỏ dở việc đang làm tới dỗ dành tôi. Hắn cũng mặc tôi chạy nhảy khắp căn hộ.

Mỗi lần , tôi lẻn vào phòng , ngắm cơ bụng săn chắc của hắn, chỉ hận không lăn lộn trên đó.

Mỗi lần hắn thấy tôi lẻn vào phòng đều sẽ cau mày đẩy tôi ra:

“Tiểu Họa, ra nhanh, lại không lời.”

Rồi khóa phòng lại một cách không thương tiếc, mặc tôi cào kính bên .

Nhưng hắn xong lại không mặc áo, nào cũng chỉ dùng khăn quấn quanh nửa thân dưới.

Sau đó tôi sẽ nhiệt tình nhảy người hắn, hắn sẽ ôm tôi, đắp chăn, nằm trên sofa vừa xem phim vừa vuốt ve tôi.

Thỉnh thoảng còn hít hà vài .

Tuy tôi không hắn sờ tôi lắm, lần nào cũng làm bộ lông mượt mà của tôi rối tung .

Nhưng này tôi cũng không so đo hắn nhiều.

Vì tôi cũng vuốt hắn mà.

Cơ bụng của hắn cọ , vừa cứng rắn lại vừa đàn hồi, còn có hơi ấm da thịt, thoải mái hơn cả giường lớn Simmons của hắn nữa.

Nhưng ban ngày hắn thường không có ở nhà.

Tôi lại lẻn ra chơi.

Mèo thông minh tôi đương nhiên phải biết cách mở .

Cuộc sống này thật là dễ chịu.

Ban ngày có ra chơi, buổi tối có đồ ăn ngon lấp đầy bụng, có giường rộng rãi thoải mái ngủ, thậm chí còn có trai đẹp bầu bạn.

Làm mèo mà có được tôi, đúng là sướng không còn bằng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương