Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6 BỐ TÔI VÌ TIẾN THÂN ĐÃ VỨT BỎ MẸ CON TÔI

Tôi lùi lại vài bước, giọng nói trở lại bình thường, nhẹ nhàng buông một câu cuối cùng: “À, Phương Nhược Nhã, cô có biết không? Tôi biết vấn đề tuổi tác của ông là nhờ Weibo của cô đấy.”

Tôi nở nụ với cô tiểu thư được cưng chiều và nói: “Thật lòng ơn cô, vì đã dâng tay tôi một món hời lớn như .”

Tôi mở cửa, ánh sáng bên ngoài tràn .

Tôi cúi đầu nhẹ nhàng chào người trong phòng, tất đều ngỡ ngàng: “Thật sự xin lỗi vì đã phiền buổi team building của mọi người. Lần tôi sẽ mời, chúng cùng đến suối nước nóng Việt Sơn chơi nhé, coi như tôi bồi tội.”

Cao Dược nhanh chóng tiếng: “Ôi, nói gì chứ, không đâu, không có gì đâu.” người khác vội vàng hưởng ứng.

Tôi nhìn biểu của họ, chỉ biết khổ.

Đối với họ, vụ việc này chẳng qua chỉ là một câu để bàn tán trà dư tửu hậu, nhưng đối với tôi, đó là việc khiến vết thương cũ rỉ máu thêm một lần nữa.

Niềm vui và nỗi buồn của con người không phải nào thông suốt với nhau, tôi sẽ không ép buộc ai phải hiểu mình.

Chỉ là… ánh mắt tôi dừng lại ở Trình Tĩnh.

Từ Phương Nhược Nhã phát đoạn ghi âm, anh ấy vẫn im lặng không nói gì.

Tôi không thể hiểu được, không thể nhìn thấu, biểu trên khuôn mặt anh ấy mang ý nghĩa gì.

Tôi thật lòng thích anh ấy, nhưng thực sự đã giấu anh ấy về mối hệ gia đình của mình. Tôi đã che giấu việc điều tra hồ sơ của Phương , viết đơn tố cáo, tất đều không cho anh ấy biết.

Việc tôi che giấu không phải vì không tin tưởng anh ấy, mà là… tôi có chút tự ti.

Đúng , tôi phải thừa nhận rằng, mặc dù tôi tỏ ra tự tin trước mặt Phương và Phương Nhược Nhã, nhưng Trình Tĩnh quá hoàn hảo, đến mức tôi mình không xứng đáng.

Một cô bị cha ruồng bỏ, một cô từ nhỏ đã không có mẹ, rất dễ tự ti trước người đến từ một gia đình hạnh phúc, đủ đầy.

Trong đêm dài, khi tỉnh dậy từ giấc mơ, đôi tôi nhìn gương mặt ngủ say của Trình Tĩnh, và tự hỏi, một người tuyệt vời như anh ấy, nếu biết tôi là một đứa trẻ mồ côi, anh ấy sẽ nghĩ ? Bố mẹ anh ấy sẽ nghĩ ?

Tôi không muốn nhìn biểu của anh ấy nữa, liền quay người, bước nhanh ra ngoài.

5

Tối hôm đó, tôi nhận được gọi từ đoàn thanh tra.

Họ nói rằng họ đã điều tra xong sự việc.

Để đủ điều kiện thi tuyển đơn vị tốt nhất, Phương đã chỉnh sửa tuổi của mình. thập niên 90, không như bây giờ, có sự bảo trợ của bố vợ, đồng chí phụ trách hồ sơ nhân sự đã nhắm mắt ngơ cho qua.

Đoàn thanh tra nói rằng, tất người liên đến vụ việc này, kể người đã nghỉ hưu, đều đã bị điều tra và xử lý. Trong quá trình điều tra, họ phát hiện ra các vụ việc tương tự khác, nhưng do không liên đến nội dung tôi tố cáo nên họ không thông báo kết quả.

Kể từ Đại hội Đảng lần thứ 18, quyết tâm chống tham nhũng rất kiên định, không có ngoại lệ. Các công chức đã nghỉ hưu mà có hành vi vi phạm kỷ luật, vi phạm pháp luật, vẫn sẽ bị xử lý theo quy định, có thể bị giáng chức, cách chức, khai trừ, và chế độ đãi ngộ sẽ bị điều chỉnh.

Bố vợ của Phương , người đã lợi dụng quyền lực vì mục đích cá nhân, một khi bị điều tra kỹ lưỡng, chắc chắn sẽ không có một tuổi già yên ổn.

Tôi theo thói quen đăng nhập Weibo, kiểm tra trang cá nhân của Phương Nhược Nhã, và phát hiện rằng cô đã xóa sạch mọi nội dung, chỉ để lại một câu slogan quên sửa: “Đây là Tiểu Nhã, có bố mẹ tốt nhất trên thế giới.”

Như một trò .

Cô Hoàng mời tôi uống cà phê, vẻ mặt tươi vui rạng rỡ. “Ôi Tiểu Châu, cô nói với cháu nhé, lần này cháu giúp gia đình cô một việc lớn đấy.”

Bà ấy là một người khôn ngoan, biết cách khen ngợi nhưng lại không nói rõ cụ thể, như một con lươn trơn trượt.

Bà ấy đưa giao diện của trang công bố nhân sự cho tôi xem, chỉ một dòng chữ, ngắn gọn nhưng thông tin rất trọng, nội dung là về việc điều chỉnh nhân sự của một cơ , Lưu XX được bổ nhiệm cục trưởng của một cục nào đó.

Trong đấu tranh quyền lực nhỏ này, người chiến thắng cuối cùng là chú Lưu.

Tôi mỉm , khuấy cà phê bằng chiếc thìa nhỏ, bình thản nói: “ này không liên đến cháu, vẫn là…”

Tôi mỉm , đáp lại: “Chú Lưu là người chính trực và có năng lực, nên tổ chức mới quyết định thăng chức cho chú ấy.”

Cô Hoàng hơi sững lại, đó khen ngợi: “Phải , phải , Tiểu Châu à, cháu tuy còn trẻ nhưng cách nói việc rất chín chắn. Cháu có ? Cô có một người cháu , rất tuấn tú, vừa du học về và vẫn . Cháu xem có thời gian không, để cậu ấy mời cháu đi ăn nhé?”

Tôi nhấp một ngụm cà phê, vị đắng ngấm tận tim.

“Cô ơi… cháu có .”

Dù rằng tôi, từ hôm qua đến giờ, vẫn liên lạc với tôi.

khi tay cô Hoàng, tôi lững thững bước về khu chung cư.

Trên trời lại bắt đầu rơi tuyết, phủ cảnh hoàng hôn u ám.

Có cặp đôi đi giữa đường, bị cơn gió tuyết thổi qua, chàng tháo khăn quàng cổ của mình, choàng đầu cô để che chắn khỏi gió tuyết. Tôi vô thức dừng chân, nhìn họ không rời mắt.

Họ trông thật thân thiết, thật đáng ngưỡng mộ.

Tôi do dự mở điện thoại, mở WeChat, ngập ngừng không biết có nên nhắn tin cho Trình Tĩnh không.

Một khi niềm tin giữa hai người yêu nhau bị phá vỡ, thì rất khó để hàn gắn lại, phải không? Hơn nữa, có vẻ như tôi thực sự không xứng đáng với anh ấy.

Ngón tay tôi gõ bàn phím: “Trình Tĩnh, chúng tay đi.”

Dừng lại rất lâu, nhưng tôi vẫn nhấn nút gửi.

Đột nhiên, có người thở hổn hển xuất hiện lưng, giọng nói quen thuộc trách móc: “Trời đang tuyết, em không che ô?”

Là Trình Tĩnh, cầm chiếc ô, trên vai còn phủ tuyết.

Tôi nhất thời không biết nói gì, chỉ đáp lại: “Em quên mang ô .”

Anh nói: “Nếu anh không đến rủ em ăn lẩu, chắc em định đứng dưới tuyết thêm chút nữa à?”

này tôi mới để ý anh còn xách theo một túi đồ ăn lớn, tôi ngập ngừng hỏi: “Anh không đến để tay với em à?”

Trình Tĩnh nghiêm mặt: “Em đang nói linh tinh gì đấy, tự dưng lại tay. anh phải tay?”

“Nhưng hôm ở KTV rõ ràng anh không vui mà.”

Anh ngượng ngùng ho khẽ, vòng tay qua vai tôi: “Hôm đó anh không vui, nhưng chủ yếu là giận bản thân. Tiểu Ngư, chúng yêu nhau bao lâu , mà anh từng biết hồi nhỏ em đã khổ như .”

Điều này hoàn toàn khác với gì tôi tưởng tượng.

Mắt tôi bắt đầu đỏ , còn anh chàng thẳng thắn này vẫn đang nghiêm túc tự kiểm điểm: “Anh mình đúng là chẳng ra gì, nhưng lại không biết phải an ủi em thế nào. Em mạnh mẽ như , chắc là không muốn anh an ủi đúng không? Vì thế anh đã hỏi bố mẹ, bố mẹ bảo rằng không cần an ủi gì hết, chỉ cần này chăm sóc em bằng hành động là được.”

Trình Tĩnh ngốc nghếch: “Bé con à, này anh sẽ bố em, anh sẽ mẹ em. Dù em không có tuổi thơ hạnh phúc, nhưng em sẽ có một tương lai tươi sáng.”

Trời vẫn đang rơi tuyết, từng bông tuyết trắng tinh khiết.

Kể từ hôm đó, Phương không bao giờ gọi điện cho tôi nữa, ông hoàn toàn biến mất khỏi sống của tôi.

Khi dì tôi kể lại cũ, bà liên tục nhắc về việc bà ngoại tôi là một người rất mạnh mẽ. Nhiều người họ hàng đã khuyên bà rằng, con đã mất, dù phải tìm cách đòi tiền bồi thường từ Phương .

Bà nhất quyết không chịu, bà nói rằng nếu nhận tiền bồi thường, Phương sẽ tự cho rằng mọi thứ đã xong xuôi. Dù nghèo, nhưng bà ngoại tôi tuyệt đối không lấy mạng sống của con để đổi lấy tiền bạc.

Tôi đưa Trình Tĩnh đến mộ của mẹ và bà ngoại, thắp hương và đốt tiền vàng, nhẹ nhàng nói với mẹ: “Con xin lỗi mẹ. Con biết quá muộn, trả thù không đủ tàn nhẫn. Nhưng con nghĩ, mẹ chắc chắn không muốn con hy sinh đời mình chỉ để trả thù kẻ đó, phải không?”

Tôi đã trả thù, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi, giờ là tôi sống đời của chính mình—

Ngoại tôi từng nói, con người, sống tốt sống của mình, chính là cách trả thù tốt nhất đối với kẻ thù.

Tro bụi từ từ bay trời, chắc mẹ và bà đã nghe .

-HẾT-

Tùy chỉnh
Danh sách chương