Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2.
Một cơn gió lạnh thổi vào, sống lưng tôi lạnh toát.
Bà tôi khẽ nói: “Ông nó ơi, sao đây? ta muốn vào!”
Ông tôi liếc bà tôi một cái, ra hiệu bà tôi đừng lên tiếng, ông nói: “Ngạch cửa mình cao, vào không được đâu.”
Bà tôi nắm lấy cánh tay tôi, ôm tôi vào lòng che chở, chú út tôi trốn trong chăn, run rẩy khắp người.
Tôi nghe thấy tiếng động cửa, Trương Lão muốn vào , nhưng ngạch cửa đã cản . “Chú ơi, chú nhầm rồi, đây không phải chân cháu.”
Trương Lão mang theo vẻ van xin, nghe thật đáng thương. Khi sống, là một người hiền lành, chưa bao giờ gây sự với .
Ông tôi nhíu mày nói: “Chân cậu nghiền nát thành bùn rồi, không có cách nào được, có thể chân dê thôi.”
Ông tôi dứt lời, sắc mặt bà tôi thay đổi. Bà nói: “Sao ông dám nói với người ch//ết?”
Ông tôi thở dài, vẻ mặt bất lực.
Bà tôi bắt trách móc ông tôi: “Đều tại ông, giúp đỡ lung tung, lần này thì hay rồi, rước họa vào thân.”
Ông tôi liếc chú út tôi một cái, sau đó nhỏ nói: “ này lạ quá, mà ngờ được chứ?”
Ông tôi, bà tôi nhỏ tranh cãi, không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng gà gáy, trời sáng rồi. Ông tôi khỏi giường đất, ông cẩn thận đi đến cửa.
Bà tôi nói: “Đi chưa?”
Mắt ông tôi dán đất, mày nhíu : “Đi rồi.”
Bà tôi thở phào nhẹ nhõm: “Trương Lão ầm ĩ như vậy, e là sắp tới không được yên ổn đâu.”
Ông tôi quay nhìn chú út tôi nói: “Thuận , ở trên thành phố rốt cuộc đã mua xe chưa?”
Chú út tôi ngẩn người vài giây, trán lấm tấm mồ hôi, trông rất tiều tụy. Chú út tôi nói: “Chưa mua.”
Ông tôi hừ lạnh một tiếng: “Lập tức cút về thành phố ngay!”
Bà tôi khỏi giường đất, quát ông tôi: “ về được mấy ngày, ông đã đuổi nó đi? Là ông gây ra , đừng có trút giận lên .”
Ông tôi không nói gì, ông nhìn chằm chằm vào chú út tôi. Chú út tôi cúi gằm mặt , hồi lâu sau mới nói ra một câu: “ đi, đi ngay.”
Chú út tôi nói xong bắt mặc quần áo. Bà tôi nhíu mày, kéo tay chú út tôi nói: “Đi đâu mà đi! mới về được mấy ngày? Trương Lão , mời thầy cúng là được, sẽ không tìm đâu.”
Chú út tôi hất tay bà tôi ra, nói run rẩy: “Mẹ, phải đi.”
Bà tôi muốn cản chú út tôi, nhưng ông tôi kéo ra. Ông tôi kéo bà tôi ra cửa, dùng ngón tay đất nói: “Bà xem này!”
Tôi cũng chen vào xem, bên cửa toàn là dấu chân dê, rất lộn xộn, tối qua Trương Lão hẳn là đã ở cửa rất lâu.
Bà tôi ngẩn người vài giây: “Vậy phải sao bây giờ?”
Ông tôi nói: “Trừ khi chân người vào .”
Bà tôi nói: “Gần đây cũng không có ch//ết, đi đâu mà kiếm chân người ?”
Ông tôi thở dài, ánh mắt đặc biệt đục ngầu, ông nói: “ sẽ tự tìm.”
Ông tôi nói xong câu này, hung hăng đá chú út tôi hai cái, mắng: “Mau cút đi! Nhìn thấy mày là bực mình.”
Ông tôi nói xong câu này, đi ra sân chuẩn xe ngựa.
Chú út tôi đơn giản thu dọn một chút, lấy vài bộ quần áo, lên xe ngựa.
Bà tôi nói: “Đi đường cẩn thận.”
Ông tôi đánh xe ngựa, đưa chú út tôi rời đi.
Sau khi họ đi, trong tôi và bà tôi.
Bà tôi xoa tôi: “Niên Xuân, cháu ngủ thêm chút đi, tối qua có ngủ nghê gì đâu.”
Tôi gật , định quay vào ngủ, thì có người vào sân.
Vương Tiểu nói: “Thím ơi, xảy ra lớn rồi, chú Lão Khuê ch//ết rồi, ch//ết ở dưới chân núi sau, hai chân đều không .”
3.
Lão Khuê mà Vương Tiểu nhắc tới là em họ ông tôi. Cả đời ông có một mụn gái, gả đi tỉnh , bảy tám năm trời chưa về lần nào.
Bà tôi nói: “Đi, đi nhanh lên, tôi đi cùng cậu.”
Vương Tiểu hỏi: “Chú đâu rồi ạ?”
Bà tôi đáp: “Ông ấy ra , tôi đi với cậu trước đã.”
ông Khuê nằm ở thôn phía tây, chỗ đó khá hẻo lánh.
Thi thể ông ấy được đặt trên tấm ván gỗ. Ông ấy ch//ết rồi, trên cổ có vết cắn rõ ràng, như là thứ gì đó cắn ch//ết.
Hai chân ông ấy như bẻ gãy, xương gãy lộ ra vẫn dính m//áu.
Vương Tiểu nói: “Thím ơi, giờ biết sao đây?”
Bà tôi đáp: “Ông đi vắng, tôi cũng chẳng biết phải thế nào.”
Lời bà dứt thì ông tôi bước vào sân, người trong thôn nhường ông tôi một lối đi.