Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

5

“Em rất xin lỗi.” “Thằng ủy khuất xin lỗi tôi, vẻ thằng làm tôi cứ nghĩ là tôi cắn nó chứ không nó cắn tôi.

“Không sao.” Tôi đáp lại khuôn đờ đẫn, cảm hơi mệt không nói nhiều. 

“Tôi tưởng anh là kẻ xấu đã khi dễ chị gái tôi.” Cậu ta cầm miếng băng keo cá nhân dán lên cho tôi lại không đầu dán chỗ

“Cậu nhóc à, tôi quả thực cũng không tốt.” Tôi ủ rũ nói tiếp, thu cánh tội nghiệp của mình lại: “Sau này ít nhất đừng để lạ vào nhà…”

[ edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

“Tôi sợ ta sẽ bị cậu cắn.”

“…”

Cậu ta xấu hổ đỏ , không nói gì nữa, ngồi sang một bên và nhìn tôi .

“Tôi trông tôi rất đẹp trai.”Tôi không buông tha cậu ta, đầu nói điều vô nghĩa, “Nếu cậu cứ nhìn vào tôi vậy thì tôi sẽ hoài nghi cậu đã yêu tôi đấy.”  

“Đừng nghĩ về của tôi cậu.” Tôi ngáp một cái, “Bởi vì chúng ta sẽ không có đâu.”

“Không xấu hổ. “Thằng không bị chọc trúng chỗ , há miệng mắng tôi một câu. 

“Cảm ơn đã khen.” “Tôi nhìn vào cánh của mình, tính toán một chút này chắc xem là tai nạn lao động ha. 

Lê Ưu hiển nhiên không coi trọng lời nói nhảm của tôi, cô ấy cau mày hỏi: “Anh nói anh là trợ lý của chủ quán bar?”

“Đúng rồi, soái ca tóc vàng đó.”Tôi nhấp vào ảnh đại diện WeChat của anh chàng đó, đưa điện thoại tới trước yêu của sếp.

“Tôi mới đầu làm việc hai ngày.”Bịa chuyện là một trong năng lực của tôi, “ông chủ nói hai ngày nay cô không đến quán bar, có chút lo lắng bảo tôi đến xem thử.”

Tất nhiên, thông trên đều có từ soái ca, cái giá là chịu đựng “lời ngon tiếng ngọt” của tên nam nhân không khác gì cứt chó này.

Chờ nhiệm vụ hoàn thành, tôi nhất sẽ không ngần ngại xóa tài khoản WeChat của anh ta.

Tôi không yêu của sếp có lời tôi nói không, tôi thì luôn rồi.

Tôi cô ấy cau mày, nói tôi: “Tôi không tiếp tục làm việc ở quán bar. Hãy nói ông chủ của anh một tiếng dùm tôi.”

“Ồ, rồi.” Nghĩ đến kịch thường trong Mary Sue, tôi cảm yêu của sếp đang chạy trốn.

Rốt cuộc truyện m.á.u chó đều vậy, gì mà 419, mang thai bỏ trốn, khế ước tình nhân, diễn giả thành thật, bạch nguyệt quang,…

Tôi hiểu.

Cho , tôi không ngạc nhiên chút .

dù sao mọi thứ là suy đoán của tôi dựa trên kịch thường , cũng không hoàn toàn chính xác. Vì thế tôi mới hỏi một câu:”Tại sao?”

Cô ấy quả nhiên không lời tôi, lịch sự mời tôi ra cửa.

“…”

“Không tính tiền thuốc men cho tôi à?” Tôi đưa nắm lấy áo của cậu nhóc đưa tôi ra cửa.

Cậu ta hoảng sợ sờ túi, phát hiện chính mình cũng không có tiền.

“Anh bao nhiêu, tôi sẽ vào lấy… đừng nhiều quá…tôi không có…tiền…” Giọng cậu ta càng lúc càng nhỏ, cũng đỏ lên, nhìn cứ một chú thỏ con bị dọa sợ. 

“Thỏ nhỏ, tôi sẽ không đòi tiền của cậu, cậu lời ba câu hỏi của tôi coi đền bù, không?”

“Anh hỏi…” Cậu ta đồng ý, “Tùy vào anh hỏi cái gì, tôi sẽ quyết lời hay không.”

Không ngờ cậu này trông thì có vẻ ngốc nghếch số thông minh vẫn đang online.

“Họ tên”

“Lê Nguyên.”

“Số điện thoại?”

“178XXXXXXXX”

“Câu hỏi cuối cùng.”

Cậu ta tập trung cao độ để nghe.

Tôi hít sâu một hơi rồi nói: “Quên đi, tôi không hỏi nữa. Để dành mai mốt sẽ hỏi sau.”

[ edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

“?”

“Cậu nhớ kĩ cậu vẫn còn nợ tôi một câu hỏi.” Tôi đầu bấm điện thoại.

“Nhân tiện, nhớ đồng ý lời mời kết bạn WeChat tôi.” Tôi vào dấu răng trên mình, sau đó nhàn nhã gọi taxi quay lại công ty.

Tôi không nhiêu đây thông mà không khiến sếp tăng lương cho tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương