Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
26.
Một bàn tay, bàn tay.
Cánh tay tiếp tục vươn lên, cuối một cái đầu đen thò ra.
đàn ông đội một chiếc mũ trường thọ màu xanh lam in vài chữ chúc phúc cổ xưa đó.
Đây phong cách mà tôi Hiên đã nhau chọn cho ông nội.
Ông nội trèo ra khỏi mồ!
Lúc này tôi đã bò trở vào hang, vén một góc rèm lên nhìn ngôi mộ với vẻ lo lắng.
Sau khi ông nội bò lên khỏi đất, ông lần tại chỗ rũ bỏ bụi bẩn .
Ngay lập tức, ông vươn cổ nhẹ nhàng co giật mũi, như đang đánh hơi thứ gì đó.
Tôi nín thở, không dám thở .
Đại Hoa vẻ cũng rất cứ vùi đầu vào vòng tay tôi.
Ông nội đánh hơi mỏ rồi quay đầu lại với vẻ kinh tởm.
Ông vẻ không thích mùi của mỏ chu sa này?
Nghĩ đến bộ phim cương thi Hồng Kông mà tôi đã xem khi nhỏ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng vậy, chu sa dương khí mẽ khắc chế tà ma.
Ông nội bây giờ đã cương thi nên chắc chắn không thích mùi này.
Tôi an toàn!
Nghĩ đến điều này, chân tôi mềm nhũn không bám vào tường được nữa.
Da thịt ông nội bị lõm sâu, chỉ lại một lớp da xanh xám dính .
Xương của ông rất lồi ra, miệng há to để lộ chiếc răng nanh màu xanh lam giống ma cà rồng.
Ông quay đầu lại một vòng rồi giơ tay lên trước.
Đó hướng nhà!
Ông đi tìm Hiên khác!
[Xác c.h.ế.t thành cương thi, phải dùng m.á.u của sáu họ hàng hiến tế cho quan tài!]
Nghĩ đến lời nói của Thanh Vũ, lông tơ khắp tôi phút chốc dựng đứng lên.
Ông nội, ông định hút m.á.u Hiên khác à?
27.
Ông nội rất nhanh.
Chỉ chốc lát, ông đã biến mất trước tôi.
Tôi lo lắng .
ngày này tôi đã dành rất nhiều thời gian mỏ nhặt được vài đá chu sa màu đỏ.
Tôi đem đá nhét vào túi quần, túi quần áo kẹp mảnh vào tay.
Sau đó, lấy hết can đảm, cõng Đại Hoa lưng đi theo ông nội từ xa.
28.
“A!” sân mở ra, sân truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Tôi lao qua sân chứng kiến một cảnh tượng khiến tôi rùng mình.
Ông nội đang bóp cổ Hiên.
Chân anh không chạm đất, tay đang vùng vẫy không trung.
anh đỏ bừng vì thiếu oxy, lồi ra trông như bị ngạt thở.
sân, bố chồng nằm đất, không biết sống hay chết.
Mẹ chồng tựa lưng vào tường, dường như đã ngất đi, nửa đầy máu.
“Thả anh ra!”
Tôi giơ hòn đá chu sa tay lên đánh vào ông nội.
đá chu sa đập vào ông rồi bốc cháy.
Ông nội lùi lại bước, cuối cũng buông Hiên ra.
“Em yêu, em không sao chứ?”
Hiên chưa kịp nói xong thì đã bò tới nấp sau lưng tôi.
Anh đẩy tôi ông tôi, chạy ra khỏi sân mà không ngoái lại, nhẹ nhàng đóng sân lại.
Tôi ngã ngửa ra sau không tin được.
Cuộc chạy trốn của anh hiện lại trước tôi như một thước phim quay chậm.
Ánh nghiêm nghị hành động quyết đoán.
Đây phải đàn ông tôi đã giao phó cả đời yêu thương suốt 5 năm?
29.
Khi tôi ngã xuống, một khuôn giống như ma quỷ đột nhiên phóng to trước tôi.
Ông nội há to miệng, cúi xuống cắn vào cổ tôi.
Tình cờ tôi đang cầm tay một mảnh đá chu sa to bằng quả trứng vào lúc ông lao tôi, tôi giơ tay lên nhét đá vào miệng một cách nhanh chóng chính xác.
Ông nội lập tức phóng ra như vừa cắn phải thuốc nổ.
Đá cũng lăn xuống đất, bốc ra mùi khét khó chịu.
Tôi nhân cơ hội này chạy ra khỏi sân, đẩy nhưng không mở được.
Cánh sân dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Toàn thân tôi như rơi vào hầm băng, tôi vừa sốc vừa .
Hiên, Hiên dùng gậy gỗ chặn lại.
Anh , anh tôi c.h.ế.t ở đây!
Lúc này, ông nội đã khôi phục lại nhe răng mấy lần, cố gắng lại gần tôi.
Tôi ôm đá chu sa trước ngực, tay run rẩy khủng khiếp.
, , tuyệt vọng, giận dữ, buồn bã, nghi ngờ… tất cả cảm xúc đan xen, dâng trào lồng ngực, cuối dâng lên thành một nỗi oán hận mãnh liệt.
Hiên tôi chết, tôi lại sống!
Công việc của anh do bố mẹ tôi sắp xếp thông qua các mối quan hệ, căn nhà thì được gia đình tôi mua lại.
Vì anh, tôi đã chịu đựng sự xem thường của mẹ chồng, sự nghèo khó, ngu dốt của ngôi làng nhỏ miền núi này.
Tôi đã cho anh mọi thứ anh , nhưng anh lại tôi ch. ế. t!
Đúng lúc này, ông nội lại giơ tay lên lao tôi.
Tôi cầm hòn đá chu sa ném vào ông.
Ông nội sang một bên hòn đá rơi xuống đất.
Trí thông minh của cương thi
quả thực cao như TV.
Ông quanh sân, đá chu sa tay tôi ngày càng ít đi, chẳng mấy chốc chỉ lại cuối .