Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

1.

“Ôi trời, quá ha ha.”

Trong giờ tự học buổi tối, tấm ảnh của tôi hồi nhỏ đã bị thành meme trong nhóm lớp.

là một tấm ảnh vội lúc tôi trông rất . Một mí, mắt xếch, sống mũi tẹt, vừa được đón từ nhà ngoại ở quê. Sắc vàng vọt, mặc chiếc áo bông dày quê mùa. Trong khi ảnh của em gái tôi là ảnh được tại studio với chi phí đắt đỏ. Ảnh công chúa nhỏ được chỉnh sửa tinh tế: hai mí, mắt to, làn da trắng trẻo, nụ cười ngọt ngào.

Mấy nam sinh ngồi phía trước thì thầm to nhỏ, quay đầu lại nhìn tôi, cố tình điệu bộ buồn nôn.

“Tại em gái cậu xinh thế cậu lại vậy?” Bạn cùng bàn hỏi tôi.

Câu hỏi này, kể từ ngày em gái tôi chào đời, chưa bao giờ ngừng được đặt . Mọi hỏi tôi, như thể tôi câu trả lời vậy.

“Ảnh ở đâu thế?”

“Mẹ cậu đăng lên mạng chứ đâu.”

Tôi mở điện thoại, tìm thấy tài khoản của mẹ tôi trên một nền tảng mạng xã hội. Tên tài khoản là “Mẹ của ”. là tên em gái tôi.

Trên , mỗi bài đăng đều là ảnh đẹp của em gái tôi. Bài nhất có lượt tương tác tăng vọt, là hình ảnh so sánh ngoại hình giữa tôi và em gái. Tiêu đề viết: “May mắn là đã sinh em gái, cứu vãn nhan sắc gia đình”. Nội dung bên trong là: “Đứa lớn đã nuôi thất bại, không ngờ đứa nhỏ lại bay thẳng lên mây, gái hoàn toàn không bằng em gái, em gái kiểu gì cũng đẹp.”

Phía dưới có cư dân mạng bình luận: “Đừng so sánh như vậy chứ, lại thiên vị thế?”

Mẹ tôi trả lời: “ đùa một thôi .”

Nhưng trong tài khoản mạng xã hội của , ngoại trừ tấm ảnh , tất cả đều là ảnh của em gái tôi. Không thấy một dấu vết nào của tôi. Trong số có một tấm ảnh cả gia đình vào dịp Tết. Tôi cũng đã bị cắt riêng khỏi bức ảnh.

Lúc , mẹ tôi lấy tôi chủ đề trò chuyện trước nhiều họ hàng: “Tính của Tiểu Giai không dễ thương nào, ăn nói vụng , trầm lặng, không giống vừa dẻo miệng vừa hoạt bát.” Khiến họ hàng cười ồ lên, bắt tôi và em gái đứng cạnh nhau để so sánh.

“Đúng thật, một đứa như thiên thần, một đứa như…”

Họ không nói “như cái gì”, nhưng mọi đều cười như thể hiểu ngầm với nhau.

Sau khi em gái tôi nghe xong chạy đến bên mẹ, ôm cổ mẹ cười khúc khích. Toàn bộ bầu không khí náo nhiệt vô cùng. Chẳng quan tâm đến xúc của tôi.

Tôi cũng theo bản năng cười gượng, như một tự vệ đã quen thuộc, cam chịu vai hề. Giả vờ như mình không để tâm. Như thể trong tình huống này nếu tôi không cười, thiếu lịch sự sẽ là tôi. Nhưng giác chua xót này, không tôi muốn kìm nén là có thể kìm nén được.

Trên đường nhà, cha mẹ và em gái tôi vui vẻ bàn việc mặc quần áo như thế nào, có mình tôi lặng im không nói gì.

Em gái tôi đến kéo tay tôi: “ ơi, có không vui không?”

“Đừng để ý đến nó.” Mẹ tôi ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu liếc nhìn tôi. “Từ nãy đến giờ cứ ủ rũ, có gì dữ chứ?”

“Không tính này giống , động một tí là dỗi.” cứ nói mãi không thôi: “Tết đến mọi vui vẻ, có mình cau có cho xem?”

đừng nữa!” Em gái lắc lắc tay tôi: “Đừng mẹ buồn.”

“Con đừng quan tâm đến nó, không mẹ nói nó vài câu thôi ?” Mẹ tôi nhíu , vẻ khó chịu: “Tao nói sai chỗ nào? không thể học em gái mình, điều một , cư xử rộng lượng hơn ?”

“Mẹ có thể đừng nói con trước mọi không…”

Tôi vừa định lại, mẹ tôi đã nổi trước: “Tao nói không đúng sự thật ? Tính không tốt, trách được?” quay đi, vẻ không muốn tranh với tôi: “ đã , tính không tốt thì hết cứu.”

“Con như vậy, chẳng do mẹ sinh ?”

“Vậy tại em gái lại đẹp?” cười nhạt: “Trách được, chẳng tại chính khi trong bụng tao, không chọn lấy cái tốt sinh ?”

“Con…”

“Thôi đừng nữa, phiền quá.”

Cha tôi ngăn cuộc vã của chúng tôi lại. Nhưng không ông đang bênh vực tôi, đơn thuần là thấy phiền. Không thực sự quan tâm đến xúc của tôi.

Mỗi lần tôi và em gái nhau, bị mắng luôn là tôi.

gái, không thể hiểu chuyện một ? Có bọn tao đi rất vất vả không?”

Khi được đón từ quê, mẹ tôi không muốn tiêu tiền mua váy cho tôi nên bắt tôi mặc quần áo cũ của em gái. Vừa mặc vào, em gái tôi đã dỗi, thấy tôi đã cướp đồ của nó.

quê của đi, nhà chúng ta không chào đón !”

Nó giật lấy quần áo, thà xé nát hơn là đưa cho tôi. Tôi không nhịn được, giành giật với nó. vừa động tay thì nó khóc. Nó vừa khóc, mẹ tôi đã đến. Không hỏi gì cả, một cái tát đã giáng vào tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương