Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cả hội trường lặng .
Mọi vị giám khảo đều xúc động, toàn bộ khán giả như nín thở lắng nghe.
đúng như lời Biên Tự …tôi đã bùng nổ chỉ một đêm.
Thậm chí, độ nổi còn vượt xa cả mẹ tôi…Trình Lệ Na.
Trương Lệ nắm bắt cơ hội, trong đêm liền tung ra album đầu của tôi.
phát hành, album đã cháy hàng.
Chỉ một đêm, cái tên “Diêu Mộc Lan” vang danh khắp cả nước.
Lời chúc tụng tới tấp kéo đến, cả mẹ tôi vội vã từ Canada bay về.
Ai tràn ngập niềm vui, chỉ có tôi là có một chút phiền não.
Bởi vì giọng của tôi bỗng dưng trở nên hơi khàn.
Biên Tự nhận ra , không một lời, trực tiếp đưa tôi đến viện.
Là , giọng hát chính là vũ khí của tôi, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề nào.
May mắn thay, khi kiểm tra, bác chỉ bảo rằng tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần chú ý không ăn đồ cay nóng giữ gìn giọng .
Cả tôi Biên Tự đều thở phào nhẹ nhõm.
lúc ra khỏi khám, trên hành lang viện…
Một chiếc cáng cấp cứu vội vã lao đến.
Trên cáng là một người lính toàn thân bê bết máu, hôn mê bất tỉnh.
“Cẩn thận! Tránh ra! Mau tránh ra!” Y tá gấp gáp hét lên.
Tôi Biên Tự nhường đường.
khi cáng cứu thương lướt , một vật nhỏ đột nhiên rơi xuống đất.
Là một chiếc mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm.
Tôi vô thức cúi đầu nhìn…
Ánh mắt đông cứng.
Tôi tận mắt thấy nó rơi xuống từ người lính kia.
Biên Tự nhìn tôi, thấp giọng hỏi:”Em quen người sao?”
Tôi hoàn hồn, nhẹ gật đầu, rồi cúi xuống nhặt sợi dây chuyền lên.
“Em muốn vào xem thử.”
“Được, anh với em.”
Chúng tôi đến trước phẫu thuật, nơi đã có mấy người lính đứng chờ, sắc mặt ai nấy đều đầy lo lắng.
Tôi không tiến lên mà chỉ tìm một góc trống, lặng lẽ ngồi xuống.
Biên Tự ngồi cạnh tôi, nhìn tôi rồi hỏi:”Em không định hỏi thăm tình hình sao?”
Tôi khẽ liếc anh, bỗng :”Thầy, em kể anh nghe một câu chuyện nhé?”
Không đợi Biên Tự đáp , tôi cứ thế mà .
Tôi kể cho anh nghe về những tháng ngày đã giữa tôi …như đang kể một câu chuyện của người khác.
khi xong, tôi mới trả lời câu hỏi ban nãy của Biên Tự: “Em với anh , giờ không còn yêu chẳng còn hận. dù sao nữa, nhìn thấy anh bị thương nặng như vậy, thậm chí có nguy hiểm đến tính mạng… em vẫn muốn đến xem một chút. Chỉ vậy thôi, không có ý gì khác.”
Biên Tự nhìn tôi… có lẽ anh đang nghĩ cô gái nhỏ hơn anh 4 tuổi , hóa ra đã trải nhiều đến thế.
Bỗng dưng, trong lòng anh dâng lên một nỗi xót xa khó tả.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tôi, giọng khẽ đầy chắc chắn: “Mộc Lan, em sẽ gặp được một người tốt hơn, người ấy nhất định sẽ trân trọng em suốt đời.”
Tôi gật đầu, mỉm cười:”Em tin vậy.”
Chúng tôi nhìn nhau cười, bàn vô thức siết chặt.
Không biết đã bao lâu, cửa phẫu thuật cuối cùng mở ra.
Vị bác bước ra ngoài, giọng mệt mỏi rõ ràng:” phẫu thuật rất công, nhân đã cơn nguy hiểm.”
Những người lính bên ngoài thở phào nhẹ nhõm.
Khi được chuyển đến , tôi lặng lẽ bước vào, đặt sợi dây chuyền lên tủ đầu giường, rồi rời .
……
Chẳng bao lâu , tỉnh .
Người đồng đội bên cạnh lên trêu ghẹo:”Doanh trưởng , anh với nổi nhất cả nước Diêu Mộc Lan có quan hệ gì thế?”
sững sờ, giọng khàn đặc:”Cô ấy đã đến đây sao !?”
“Đúng vậy,” đồng đội gật đầu, chỉ về phía chiếc tủ đầu giường: “Cô ấy đến, để cái rồi luôn.”
quay đầu nhìn… Trên tủ đầu giường, sợi dây chuyền hình trăng lưỡi liềm lặng lẽ nằm .
Là của anh .
Cô đã đến thăm anh ư? Sao cô biết anh bị thương?
Có khi nào… Diêu Mộc Lan vẫn còn quan tâm đến mình không?
Ý nghĩ ấy lóe lên, tim anh bất giác đập mạnh.
rồi, nhớ đến dáng vẻ lạnh nhạt của cô khi , anh cảm thấy điều không nào.
Có lẽ… chỉ là tình cờ gặp được mà thôi.
……
Bên kia, biệt thự nhà Trình.
Để chúc mừng tôi trở nổi khắp cả nước, mọi người tụ tập đông đủ tại nhà.
Căn tràn ngập cười , ai nấy đều ăn uống trò chuyện rôm rả.
Bỗng, Trương Lệ nhìn tôi, hỏi:“Mộc Lan, sắp đến chung kết rồi, con đã quyết định sẽ hát bài gì chưa?”
Tôi trầm ngâm một lúc, rồi cất giọng:“Con muốn thử thách bản thân với một khúc có quãng giọng cao, dì thấy sao ạ?”
Từ đầu cuộc thi đến giờ, tôi vẫn chưa hiện khả năng hát nốt cao lần nào.
Kể từ khi nghe Lâm Tang Thanh trình diễn khúc “Gào Thét” ở vòng bán kết, tôi đã có suy nghĩ .