Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

cô ấy tò mò về tôi, tôi hiểu.

Tôi không thể diễn tả tâm trạng của lúc đó, cảm thấy buồn bã lòng. Thì cái tên Vệ Lưu Tô này coi như đứng đầu ở thế giới của Cố Gia Nam, khiến người kiêng kị nhắc đến.

Không biết có vì nguyên nhân này hay không, ngày Cố Gia Nam kết hôn, nhà họ gửi thiệp mời tôi.

Tôi hiểu. Nhiều người nghĩ tôi sẽ không đi. Trên thực tế tôi không đi còn chuẩn bị một món quà hậu hĩnh.

Đây chính là điều Cố Gia Nam dạy tôi: “Càng có người muốn xem chuyện của em, em càng một cách thật xinh đẹp.”

ấy dạy tôi rằng, trước mặt người không bao giờ ai chê .

Lúc mời tôi tươi không chê vào đâu , ánh tự nhiên hào phóng từ trên người Cố Gia Nam rơi xuống trên người .

Ở khoảng cách gần, tôi quang minh chính đại đánh giá , cô ấy xinh đẹp, bộ dạng ngây thơ non trẻ. Có thể nhìn cô ấy bao bọc tốt, ánh có một ngây thơ chưa trải sự đời.

Cô ấy nâng chén nhìn tôi, còn tinh nghịch le lưỡi mỉm .

Tôi nói: “Chúc mừng hạnh phúc.”

Cô ấy nói: “Cảm ơn.”

Toàn bộ quá trình mời mất có một phút ngắn ngủi, hoặc có thể còn chưa tới một phút tôi đã dùng toàn bộ sức lực của bản thân diễn kịch.

Đó là lần đầu tiên tôi Cố Gia Nam gặp mặt sau chia tay. Mặc dù bề ngoài tôi tỏ bình tĩnh, nội tâm hoảng hốt đau lòng, sợ bị nhìn .

Cố Gia Nam căn bản không hề nhìn tôi.

Ánh không ngừng nhìn vào bên cạnh, ý bất cứ động tác nhỏ nào của cô ấy.

Ví dụ như váy của cô ấy quá dài, ví dụ như lông mày cô ấy hơi nhăn uống , hay ví dụ cách cô ấy nhìn chăm chú đánh giá tôi….

Cố Gia Nam có ý thức lãnh thổ nghiêm trọng. thế giới của , người bên cạnh có thể chia hai : Gia đình những người ; những người lại chia 2 : có ích vô ích.

Hiển nhiên, sau trở thành vợ của thì cô ấy xếp vào cột gia đình.

tôi là một “người ngoài” vô dụng, đương nhiên không cần nhìn tôi gì.

Tôi rộ lên rồi ngẩng đầu nhìn một cái, đến Cố Gia Nam không mặn không nhạt cảnh cáo nhìn tôi một cái.

Tôi rũ xuống, uống cạn ly đang cầm trên tay.

Ngày hôm đó, hôn lễ chưa kết thúc tôi đã rời đi. không có ai quan tâm đến việc tôi rời đi vì dù sao hiệu quả “rung cây dọa khỉ” như thế là rồi. Suy cùng, người ngoài, tôi là một “tình nhân” ở bên Cố Gia Nam đã lâu lại bị bỏ rơi. Một người phụ nữ không đóng vai chính thì chẳng gì.

Ngay cả Tống Tống trêu chọc tôi: “Có chuyện gì không ? gia coi cậu như một đối thủ đáng gớm mới cố tình mời cậu đến “rung cây dọa khỉ”, không coi đây là một kính trọng sao?”

Tôi , tôi đoán dù sao thời gian sức lực Cố Gia Nam đã dành tôi đủ tôi vươn thành khỉ chúa.

là một người bận rộn như vậy vẫn kéo tôi từ vực sâu lên bờ, rồi tựa như một thợ điêu khắc lành nghề, chậm rãi chạm khắc tảng đá không có hình dạng là tôi theo sở thích của , đến tôi trở thành tác phẩm thủ công tinh xảo nhất của .

Mọi người đều rằng người thợ điêu khắc sẽ yêu quý tác phẩm của .

tôi biết.

là vì lúc nhàm chán cao hứng xuống tay thôi.

5

Tôi tắt điện thoại đi Pháp một thời gian dài.

Tôi gặp một người đàn ông Pháp gốc Hoa, tên là Khương Tụng. Đừng hiểu lầm tôi, chúng tôi không ở bên nhau.

Hắn là một họa sĩ, tài hoa hơn người, cởi mở, vui vẻ hào phóng, kém hơn tôi ba tuổi. Hắn theo đuổi tôi.

Tôi hỏi đùa hắn: “Đàn ông các cậu không đều thích kiểu con gái ngây thơ, đơn thuần hay sao?”

Đôi Khương Tụng sáng, hơi ánh màu hổ phách, thoạt nhìn dịu dàng.

Không giống như Cố Gia Nam, đồng tử của Cố Gia Nam đen, giống như đá thạch đen tốt nhất, không có chút ấm áp nào, nhìn người vì thế luôn mang theo vẻ lạnh lẽo.

Khương Tụng mỉm nhìn tôi: “Đó là những người , còn tôi thích kiểu người như chị.”

Kiểu người như tôi. Tôi dở khóc dở , tiếp tục hút thuốc rồi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, tỏ không quan tâm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương