Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Bởi thái độ của Lục Nhiên.

Bữa cơm này tôi ăn như người mất hồn.

Đồng nói chuyện bên cạnh, có tôi trầm uống rượu.

Đợi đến lúc ý thức được, đầu tôi không tỉnh táo nữa rồi.

Mơ mơ hồ hồ bọn họ nói:

“Chàng trai mà chúng ta nhìn ngày nay, đẹp trai nha, tại sao lại nghĩ không thông đi thu gom phế liệu chứ. Không có cơ hội làm minh tinh, thì dù là làm trai b.ao cũng kiếm được nhiều tiền hơn nghề này.”

(Trai b.ao từ gốc là 当鸭 nghĩa là làm vịt người Trung dùng nghề trai b.ao ấy. Cho nên dưới bả mới khóc kêu vịt đáng…..)

“Làm trai b.ao không được, không sạch sẽ. Không bằng tôi b.ao nuôi cậu ta đi hihihi, mau đến vòng tay của nào….”

Mấy cô gái bên cạnh cười đùa.

Tôi càng càng cảm khó chịu.

Vỗ mạnh xuống bàn:

“Không được.”

Bọn họ giật mình.

“Không được cái gì?”

Đầu óc tôi không tỉnh táo, cũng không rõ bọn họ nói gì, loạng choạng chạy ra ngoài.

đầu có một suy nghĩ.

Tôi phải tìm được tên nhóc con đấy.

Không được nhóc làm trai b.ao.

Đồng lo lắng cho tôi, chạy theo tôi ra ngoài.

Tôi liên tục gọi điện cho Lục Nhiên, bên kia bắt máy bắt đầu khóc.

Lục Nhiên bị dọa sợ:

bị sao thế?”

Tôi khóc đến không thở nổi:

“Không phải cậu nói đợi tôi theo đuổi sao? Tại sao lại đi làm trai b.ao lưng tôi chứ.”

Lục Nhiên:: ?

Tôi cắn chặt môi:

“Làm trai b.ao thì cũng thôi đi, tại sao còn không đơn của tôi.”

“Huhuhu, vịt đáng yêu như vậy, tại sao cậu lại ăn nó chứ….”

Càng nói càng loạn.

Lục Nhiên có thể bảo tôi đưa điện thoại cho đồng .

Đại khái là hỏi địa .

Tóm lại tôi đứng đường không lâu, thì Lục Nhiên đến rồi.

Nhóc vội vội vàng vàng đến.

Vẫn chiếc áo phông đen lúc đến công ty tôi thu phế liệu.

Có đồng ra, đều khinh ngạc đến nói không ra lời.

Tôi không ý đến mọi người, đưa tay ra nhìn Lục Nhiên ai oán:

“Tôi đứng không nổi nữa.”

Lục Nhiên thở ra một hơi, cúi người trực tiếp ôm tôi vào lòng.

Nhóc lạnh lùng chào hỏi mọi người:

“Tôi đem người đi trước.”

Đồng của tôi đều ngơ rồi.

Lúng túng gật đầu.

Tôi yên tĩnh một hồi, nghĩ đến gì đó bắt đầu vùng vẫy:

“Xe cậu đâu, tôi ngồi xe.”

“Tôi không mua nổi xe.”

“Cậu có!”

Tôi lại tức giận:

nay tôi nhìn rồi, cậu có xe ba gác! Tại sao lại lừa tôi, tôi cũng ngồi!”

Lục Nhiên giật giật thái dương:

“Không có.”

Tôi hét lên: “Cậu có!”

“Không có.”

“Cậu có!”

Lục Nhiên đành chịu thua.

Nhóc đi qua hai com hẻm nhỏ, dẫn tôi đến một nhà xe.

Tôi ra cái xe ba gác màu xanh lam của Lục nhiên.

Phi đến ngồi lên xe, quay qua cười ngờ nghệch với Lục Nhiên.

Lục Nhiên day day mi tâm, nói:

“Đồ ng.ốc.”

đấy lại thở ra một hơi:

“Ngày mai sẽ hối hận.”

Tôi không hiểu Lục Nhiên nói hối hận cái gì.

Tôi thành công ngồi lên xe ba gác.

Cuộn người lại ngủ thẳng cẳng.

Đợi đến tỉnh lại, tôi thoải mái nằm trên giường rồi.

dù uống say.

Nhưng tôi vẫn nhớ rõ.

Nghĩ đến những hành động điên rồ của mình ngày qua, tôi nhịn không được ôm mặt hét lên.

Trước đây trước mặt Lục Nhiên, cũng coi như là một bà trưởng thành trầm ổn đi.

Bây giờ thì hay rồi.

Toang !

Theo thói quen sinh hoạt của Lục Nhiên, bình thường 7 giờ là ra ngoài thu mua phế liệu.

trường hợp này.

Tôi cố tình 8 giờ mới dậy.

quả vừa mở cửa, Lục Nhiên đứng dậy.

phòng bếp có nấu cháo, ăn chút đi cho ấm bụng.”

Tôi không dám nhìn chính diện Lục Nhiên: 

“Bị muộn rồi, tôi đi làm .”

Nói xong tôi co giò bỏ chạy.

Lục Nhiên đứng đằng tôi mím môi.

“Hối hận rồi?”

“A?”

qua gọi tôi đến, bây giờ chắc đồng của đều quan hệ thân thiết của với tên thu phế liệu rồi.”

Tôi chớp chớp mắt.

Mới phản ứng được Lục Nhiên đang nói gì.

vậy, nhóc hiểu lầm tôi ngại ngùng là do chê thân phận của nhóc làm mất mặt? 

Tôi đột nhiên hiểu rồi.

Tại sao tôi bảo Lục Nhiên đi học trở lại lại bài xích như vậy.

Còn có gặp đồng của tôi, sẽ cố ý lạnh nhạt không quen.

vậy….lúc trước tôi lên xe của Tống Chi Viễn, rốt cuộc lại trở thành đả kích lòng Lục Nhiên.

Khiến nhóc bắt đầu tự ti.

Bắt đầu mẫn cảm.

Tôi không quên được lần đầu gặp Lục Nhiên.

cần mở miệng, là giống như cái s.ú.n.g máy vậy có thể làm nghẹn ch.ết người ta.

dù nghèo.

Nhưng kiêu ngạo tùy ý.

Tính cách thoải mái.

Nhưng tôi, Lục Nhiên không còn vậy nữa.

Tôi không Lục Nhiên có bất gì cảm xúc không tốt nào lan tràn nữa, trực tiếp chạy đến hôn lên môi nhóc.

lùi lại, vừa hay đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lục Nhiên.

Tôi nhịn không được cười lên.

“Thật ra, tôi cảm cậu còn nhỏ tuổi, về phương diện tình cảm nên có quyền lựa chọn nhiều hơn. Nhưng hiện tại, tôi chưa bao giờ mong cậu 18 tuổi như bây giờ.”

“Lục Nhiên, không cần tương lai ra sao. Nhưng hiện tại, tôi bên cậu.”

Bởi thổ lộ với Lục Nhiên.

tôi cũng không cần phải chịu cảnh cà lơ phất phơ nữa rồi.

Cuộc sống trở lên đáng yêu hơn.

Vả lại thời gian tôi chung với Lục Nhiên, nam nữ chính cũng không rảnh rỗi.

Từ Diệu Diệu dựa vào sức mạnh một mình mình, đ.iên cuồng thúc đẩy cốt chuyện.

Vài ngày , tôi được tin tức bố tôi bị lập án điều tra.

Theo bố trí của cốt truyện, bố tôi bị Từ Diệu Diệu tính kế hãm hại, cô ta cũng vậy mà được sự công của các cổ đông, được chọn làm chủ tịch mới.

hôn với Tống Chi Viễn, từ đó sống những tháng ngày hạnh phúc.

Nhưng trên thực tế, cốt truyện thay đổi rồi.

Ví dụ.

Mẹ tôi vẫn còn sống.

Tôi cũng không sự sát.

Còn bố tôi….ông ấy thích sao thì sao!

Nhưng tôi không quan tâm bố tôi, ông ta đang bị điều tra vậy mà lựa chọn liên lạc với tôi.

Vừa mở m.ồm nói:

“Bố sắp xếp hôn ước cho con, con chuẩn bị con trai Đông Dương hôn đi.”

“Cái gì?”

“Hiện tại bố bị điều tra, chắc con cũng nói rồi. Dông Dương có thể rót tiền, điều kiện là con lấy con trai nhà đấy, bố đồng ý rồi.”

Tôi nhịn không được bật cười:

“Dựa vào đâu mà con phải bố?”

“Dựa vào con là con gái Từ Đông ta.”

“Như vậy a.”

Tôi kéo dài giọng:

“Từ Diệu Diệu cũng là con gái bố, bố đi tìm cậu ta đi.”

Bố tôi không ngờ tôi sẽ , trầm mấy giây:

“Ai nói với con?”

“Không phải bố liều mạng giữ cái bí mật này sao? Nếu như mọi người , bố gặp phải cảnh ngộ ngày nay đều do đứa con gái bố bỏ rơi hơn 20 năm trước gây ra, bố nói xem có phải mọi người đều thích không?”

“Ồ, khả năng bọn họ sẽ tra ra tận gốc, năm đó mẹ của Từ Diệu Diệu làm sao mà ch.ết…..”

“Từ Tây!”

“Nếu bố không tất cả mọi người chuyên qua, thì lập tức ly hôn với mẹ tôi, đừng có việc của bố đổ lên người bà. Tôi sẽ không đồng ý bất kì yêu cầu nào của ông, nếu không ngày mai việc tốt mà bố với con gái bố làm sẽ lên trang nhất các bài báo lớn đấy.”

Nói xong tôi cúp điện thoại.

Tim vẫn còn đập thình thịch.

Ngẩng đầu, Lục Nhiên đang đứng cửa phòng ngủ phụ nhìn tôi.

“Cậu đều rồi?”

Nhóc cười khổ::

“Có phải tôi hư không.”

“Không .”

Lục Nhiên liếc tôi:

có thể hư thêm một chút nữa.”

“Ví dụ?”

Lục Nhiên từ từ cong môi, ánh mắt nhìn tôi phóng t.úng khó hiểu.

Ý thức được bây giờ nhóc đang nghĩ cái gì, mặt tôi đỏ ửng lên.

“Đi ngủ!”

“Một mình?”

“Lượn.”

Qua mấy ngày, tôi gọi điện cho mẹ.

Bố tôi cũng đồng ý ly hôn với bà.

Điều kiện là tôi tiếp tục giúp ông ta giữ bí mật về cái ch.ết mẹ Từ Diệu Diệu năm đó.

Cho đến nay, mối quan hệ hơn 20 năm của bố mẹ cũng thúc.

Nhưng cuộc chiến của bố tôi với Từ Diệu Diệu vẫn chưa thúc.

Tôi vốn dĩ cho rằng đại cục sẽ không có bất kì thay đổi nào.

Không ngờ đến lúc cấp bách, Đông Dương rốt vốn thành công.

Không như vậy, Từ Đông còn thuận lợi được chọn làm chủ tịch mới.

Thao tác này đúng là khiến tôi kinh ngạc mà.

Không ngờ người bố này của tôi cũng có chút bản lĩnh.

Tình thế như vậy cũng lật lại được?

Vài ngày , tôi cũng được nguyên nhân rồi.

Bởi tôi xem được tin tức Từ Diệu Diệu với con trai Đông Dương đính hôn.

trên báo.

Từ Đông lần đầu tiên thừa quan hệ bố con với Từ Diệu Diệu.

Cho nên…..Từ Đông không phải là thật sự mấy lời dẫn dắt điện thoại của tôi ngày đó chứ.

Từ Diệu Diệu thật sự gả cho con trai Đông Dương đi?

Hướng đi của cốt truyện này, tôi thật xem khung chat sẽ bình luận gì.

Hôn lễ này của Từ Diệu Diệu gấp.

Đại khái là ngày tổ chức hôn lễ.

Thân là “BẠN THÂN” của cậu ta, tôi tất nhiên cũng không thể vắng mặt rồi.

Đông Dương không thiếu tiền, tổ chức hôn lễ hoành tráng.

Từ Diệu Diệu váy cưới, trên mặt nở nụ cười giả kinh điển.

Mà đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn tiểu thiếu gia của Đông Dương.

Nhìn đoan chính.

Nhưng nhìn ai cũng cười ngờ ngờ nghệch nghệch.

Cũng……..khá dễ thương.

“Có phải bây giờ cậu đắc ý?”

Chụp ảnh xong, Từ Diệu Diệu nhìn tôi.

Tôi chả hiểu gì cả.

Từ Diệu Diệu mím môi:

“Tôi gả cho thằng ng.ốc, cậu vui lắm phải không?”

Cậu ta gả cho ai, liên quan r.ắm gì đến tôi.

Từ Diệu Diệu cười lạnh: 

“Nhưng tôi có cả Đông Dương làm chỗ dựa, tôi không sợ gì cả. Còn cậu, tìm một tên nghèo rớt nhặt rác, cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện đổi đời.”

đến nước này rồi vẫn không quên chọc ngoáy tôi, có phải cậu ta bị bệnh không?

———-

#_Hấu

Tùy chỉnh
Danh sách chương