Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

3

Tôi đã nhờ thư ký của điều tra “Kiểu Kiểu”.

Chưa đầy một ngày, tư liệu đã đến tay tôi.

Hà Kiểu Kiểu, nhân viên pha cà phê của một quán cà phê, quen biết Lương Lễ ở quán cà phê.

Lương Lễ đã yêu cô ta ngay cái đầu tiên và điên cuồng đuổi cô ta trong vài tháng, anh ta đã bỏ rất nhiều tiền chỉ làm người đẹp mỉm và cuối cùng đã giành được trái tim Kiểu Kiểu.

Tôi không mấy hứng thú với những điều , nhưng cái tên cũ của Hà Kiểu Kiểu đã khiến tôi chú ý.

Cha Hà Kiểu Kiểu ly hôn, cô được giao nên lấy họ của .

đây cô ta họ Phùng.

Tôi lật thông tin lại một trang và nhận được kết quả mong muốn.

Hà Kiểu Kiểu có một người anh trai tên Phùng Nguyên Vĩ.

Chính nam nghèo bị bắt nạt kia.

4

Chú Lương đã đưa Lương Lễ đến nhà tôi xin lỗi.

khi Lương Lễ gặp tôi, sự oán giận bị kìm nén của anh ta lại nổi lên.

chỉ muốn đuổi tình yêu đích thực! không thích Lục Dao, tại sao phải ở bên cô ta?”

Cái tát của chú Lương lại sắp giáng xuống.

Tôi cắt ngang: “Quên đi, chú Lương.”

Lương Lễ liếc tôi: “Không cần cô làm giả làm người tốt!”

“Tôi không cầu xin thay anh,” tôi tựa người vào ghế sofa, “Những người đuổi tôi đã xếp thành hàng dài đây đến Canada. Anh đi thì có người khác, không ai quan tâm đâu.”

Chú Lương nghe vậy, sắc càng trở nên xấu xí hơn.

Có lẽ tôi chuyện khó nghe.

“Lương Lễ, anh muốn tìm tình yêu đích thực mà chống lại gia đình thì mặc kệ anh, nhưng tại sao anh lại dẫn người tôi không quen biết đến phá hỏng tiệc nhật của tôi?”

Tôi đánh giá anh ta trên xuống dưới vài lần.

Có lẽ ì chuyện của Hà Kiểu Kiểu, hôm nay anh ta trông khá tiều tụy, thậm chí còn mặc bộ quần áo trong bữa tiệc nhật hôm qua.

Phải biết rằng đây, Lương Lễ duy trì hình tượng của , ăn mặc rất tủ mỉ.

Anh ta không người ngoài thấy sự luộm thuộm của .

Chú Lương xin lỗi :

“Dao Dao, chú rất tiếc về điều ,” chú Lương : “Chú không phép Lương Lễ ở bên cô gái đó…”

Lương Lễ đến nay làm ý đã quen, nghe xong lời liền trổ khùng: “Tại sao bố kiểm soát cuộc sống của ?”

“Chỉ vì tôi bố của anh!”

không muốn bố lo!” Lương Lễ quay người bỏ chạy.

Chú Lương tức giận đến đỏ bừng , cổ cứng đờ: “Có tin tôi khoá thẻ của anh không!”

Tôi đến run cả vai: “Chú ơi, Lương Lễ không còn trẻ nữa, đừng dùng chuyện mà uy h.i.ế.p anh ấy.”

khi tốt nghiệp đại học, chú Lương đầu tư vào một thời trang, Lương Lễ trở thành tổng giám đốc.

khoá thẻ tín dụng không làm anh ta sợ hãi.

Chú Lương có lỗi: “Chú không giúp đứa trời đánh nữa.”

Lương Lễ tự kiêu tự đại, không xem xét nhu cầu thị trường, nghĩ quần áo thế nào thì sản xuất thế đó.

Những bộ quần áo anh ta làm đều đi ngược lại tính thái học (khả năng và giới hạn của người) hoặc đi ngược lại với thẩm mỹ đại chúng.

Các nhà thiết kế trong của anh ta thường phàn nàn rất nhiều.

Nhưng anh ta : “Quần áo tôi làm chưa tầng lớp bình dân mặc.”

Trang phục của anh ta tung thị trường, không ai ý đến chúng.

Lần nào chú Lương cũng bỏ tiền túi bù lỗ.

Khuôn yếu ớt của Lương Lễ bị đánh vỡ, khi đối với tôi, anh ta thêm:

“Những người đó thật không biết thưởng thức.”

duy trì lòng tự trọng nhỏ bé của anh ta, tôi chưa điều gì xấu.

5

khi chú Lương đuổi Lương Lễ đi, Lý bưng một tô mì đặt tôi.

lúng túng lau đôi tay còn ướt nước trên tạp dề: “Cô chủ, nhật bên chúng ta đều phải ăn mì trường thọ, ngụ ý sống lâu trăm tuổi. Hôm qua cô chỉ ăn bánh và đi ngủ sớm nên hôm nay tôi nghĩ đến bù lại. “

người giúp được thuê khi tôi được , đã làm ở nhà tôi hơn 20 năm, vẫn tận tâm và không không vượt quá khuôn phép.

Tôi lấy đôi đũa tay ấy, gắp hai sợi mì bỏ vào miệng.

Lý thấy tôi cuối cùng cũng ăn xong, nở nụ : “Mặc dù bây có hơi muộn một chút, cô chủ, tôi chúc cô nhật vui vẻ.”

Trong mắt ẩn chứa những giọt nước mắt.

Nó giống một người khác thông qua tôi.

6

Tôi tưởng Hà Kiểu Kiểu có thể chịu đựng được cơn tức giận của .

Không ngờ chỉ một tuần , cô ta đã tìm thấy tôi.

tôi sở hữu một giải trí và giao nó tôi quản lý khi tốt nghiệp.

Có lẽ bạn của Lương Lễ đã lỡ miệng nhắc đến.

Hà Kiểu Kiểu ngồi chờ ở lối vào khi tôi đến làm .

Tôi liếc cô ta rồi bước thẳng vào cửa .

Và Kiểu Kiểu đi tôi, thể cô ta không rời đi mà chưa chuyện được với tôi.

Thế tôi dặn dò thư ký: “Rót cô gái kia một tách trà.”

khi giải quyết xong vấn đề cấp bách mắt, tôi mới có thời gian đến gặp Hà Kiểu Kiểu.

Vẻ cô ta vốn đã lo lắng nhưng vẫn không gì.

Tôi nhạo cô ta: “Cô có thể chịu đựng được.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương