Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
người ép hắn và hắn ngất đi, tôi cầm chai rượu tiếp tục , tôi không được nữa nên vào nhà vệ sinh để nôn, quay lại, tôi tiếp tục thủng cả dạ dày.
Đối tác kinh doanh ký hợp đồng. quay lại và dần dần đi đúng hướng.
Tôi hắn vượt qua thử thách và khó khăn .
Hắn bận rộn hơn nghiệp, để có quan tâm hắn nhiều hơn trong cuộc sống, tôi bỏ bê phát triển của bản thân, hiện tại tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường trong một .
Bây giờ hắn lại nói tôi chẳng mất trong sáu năm qua.
Tôi tức giận hỏi Giang Trì: “Lương tâm của bị chó ăn mất rồi à?”
Hắn nói tôi: “Trần Tuệ Dư, người như cô chỉ có nhiều tiền hơn.”
Hắn lấy bút viết tờ séc một triệu rồi ném tôi.
Tôi không biết hắn có ý nói thế.
“Ý là ?”
“Trong cô nên biết năm xưa cô là người như thế nào, sau tôi không lại cô nữa, cái tát vừa rồi ngân phiếu trả lại cô, cô không có vì tôi mà mất tiền. Ngần ấy năm bên nhau, may mà tôi chưa kết hôn cô.”
Ninh Tử Tịch ở phía sau tôi cười đắc ý, làm động tác quẹt cổ về phía tôi.
Thấy cô ta làm hành động , tôi dần nhớ một người. Một người đàn ông làm phiền tôi trong một thời gian dài và gần như hủy hoại cuộc đời tôi.
Toàn thân tôi không tự chủ được run rẩy, ánh mắt dán chặt vào Ninh Tử Tịch: “Cô là ai?”
Ninh Tử Tịch biến sắc, co rúm lại, nắm Giang Trì, giống như vô sợ hãi.
“A Trì, sợ quá, không lại cô ta, không cô ta.”
Giang Trì ôm cô ta vào vô dịu dàng, bảo cô ta đừng sợ.
Hắn chán ghét phải thấy tôi, quay đầu đi chỗ , khóe miệng nở nụ cười giễu cợt.
“Đừng diễn trò nữa, cô thật khiến tôi ghê tởm, cô mà lại không biết cô ấy là ai, cô ấy là gái của Ninh Yên Thi, gái của người đàn ông cô g.i.ế.t. đúng, người phụ nữ độc ác như cô làm sao có có dạ được, đừng để tôi lại cô.”
Nói xong, Giang Trì kéo cô ta đi mà không ngoảnh lại.
6
Giang Trì nói đừng để hắn lại tôi nữa.
Nhưng chẳng mấy chốc chúng tôi lại nhau.
tư cách là đối tác của chúng tôi, Giang Trì xuất hiện trong phòng bao và dẫn theo Ninh Tử Tịch.
Ninh Tử Tịch trở thành thư ký của hắn.
Có vẻ như chiếc bánh bột và vết son môi trên cổ áo đó đều là của cô ta, tôi e rằng họ cố ý để lại thứ đó để tuyên bố tồn tại của cô ta, nhằm khiến tôi mất kiểm soát và chủ động rút lui.
Ninh Tử Tịch tôi ánh mắt lạnh lùng, giống như một con rắn độc quấn quanh người tôi, nhưng Giang Trì lại càng nắm chặt hơn.
Giống như tôi mới là độc xà mãnh thú.
Giang Trì cau mày tôi, giọng nói không chút ấm áp.
“ của , thật là người nào dùng, xem ra là không cần thiết phải hợp tác.”
Sếp tôi là là người tinh ý, lúc Giang Trì nói lời là chằm chằm tôi để nói, huống chi Ninh Tử Tịch còn có chút giống tôi.
Sếp lập tức vỗ vỗ lưng tôi, cười nói: “Tiểu Trần, còn không rót rượu Tổng giám đốc Giang, xin lỗi Tổng giám đốc Giang đi.”
Tôi phân biệt rạch ròi giữa và tư, không chuyện ân oán cá nhân ảnh hưởng sếp.
Lúc trước, tôi không tìm được việc làm, chính sếp nhận tôi làm việc và tôi vay tiền để chữa bệnh bà tôi tôi túng thiếu nhất.
Tôi đưa rót một rượu, bưng trước Giang Trì: “Tổng giám đốc Giang, chuyện của chúng ta không nên ảnh hưởng chuyện của hai , cạn rượu rồi, chúng ta sẽ giải quyết chuyện trong riêng tư.”
Giang Trì im lặng tôi cầm rượu, không phát biểu .
Một lúc sau, hắn đưa cầm lấy rượu của tôi.
“ vẫn còn tình cảm cô ta sao? mềm cô ta, vẫn còn yêu cô ta đúng không?” Giọng nói đau khổ của Ninh Tử Tịch vang lên.
“Dĩ nhiên là không.”
Hắn lập tức phủ nhận, sợ sẽ làm cô ta buồn, sau đó giọng điệu vô lãnh đạm: “ rượu một mình hình như không thú vị.”
Tôi siết chặt nắm , cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Vậy thế nào?”
“Xin lỗi Tử Tịch đi.”
“Tôi không làm sai, cô ta nói cái quái ?”
Ninh Tử Tịch giật lấy rượu trên Giang Trì, đổ cả lên tôi.
Chất lỏng màu đỏ tươi vấy bẩn chiếc áo sơ mi trắng trông rất chói mắt của tôi.
Rượu rõ ràng rất lạnh, nhưng chất lỏng chảy qua lồng ngực, trái tim tôi như bị đốt cháy.
Ánh mắt của họ đổ dồn về phía tôi, khiến tôi cảm thấy mình như bị sỉ nhục trước mọi người.
Thay vào đó, cơ cô ta run rẩy, như cô ta phải chịu đựng sỉ nhục.
Giang Trì ôm chặt cô ta vào , người đang ngồi trong bàn.
Không phủ nhận giọng điệu trong lời hắn nói: “Chúng ta ra khỏi đây.”
Giang Trì có để mình bị người soi mói, nhưng hắn không Ninh Tử Tịch phải xấu hổ trước người .