Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm sau, Chu Xuyên Chỉ nói bù bữa tiệc sinh nhật cho tôi.
Lần này tổ chức long trọng, bao tiệc vip nhất, còn đặc biệt mời nhiều người thân và bạn bè.
Hiện trường bố trí lãng mạn như lễ.
“Đền bù thế này em đã vừa lòng chưa?”
Anh ta nhắn tin cho tôi qua điện thoại.
Tôi rũ mắt nhìn tất thứ , cho đến đèn trong sảnh tiệc đột ngột tối đi.
Khách khứa bỗng nhiên im bặt, một ánh đèn chiếu người đàn ông đứng ở giữa sân khấu.
Anh ta mặc tây trang giày da, chầm chậm bước về tôi.
“Quả thật anh một người bận bịu vì công việc.”
“Bận đến mức có quên mất người chờ anh ở nhà.”
“Bận đến mức có bỏ lỡ một tấm chân tình.”
“Cho nên anh nhân cơ hội này, xin lỗi một người anh đã yêu lâu.”
“Vợ ơi, em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Anh ta nhướng mày, cười một cách nồng nàn tôi, dưới ánh mắt của mọi người, đưa cho tôi một bó tươi tắn lộng lẫy.
Khiến dưới sân khấu ồ lên từng đợt.
“Không ngờ nha, Chu tổng lạnh lùng thế, có thể lãng mạn như này.”
“Thế chuyện của anh ta cô trợ lý lúc trước thì sao? Tin đồn à?”
“Haiz, dại thì sao đấu được nhà…..”
tiếng thảo luận còn chưa dứt, tôi cũng chưa nhận được bó .
Một cô gái lạ mặt xông tiệc.
Cô ta đeo kính, trang điểm mộc mạc.
Vừa thấy Chu Xuyên Chỉ liền lập tức nhào kéo tay anh ta.
“Ngài Chu! Tôi bạn của !”
“Xin ngài gặp cậu .”
“Cậu , cậu nhảy lầu ….”
Một viên đá dậy lên ngàn cơn sóng.
Tôi thấy rõ đồng tử của Chu Xuyên Chỉ co lại mạnh.
Cũng phải, đã mấy ngày tôi không nghe tin tức về cô trợ lý của anh ta, không biết anh ta xử lý thế nào.
Hoặc căn bản chưa xử lý đâu đâu .
“ gì cơ?”
tôi đứng một bên nhíu mày.
“Đây tiệc sinh nhật của con gái tôi.”
“Người không liên quan mau đi ngoài.”
Vừa nói vừa bảo vệ đuổi người.
lại bị Chu Xuyên Chỉ ngăn lại một cách đột ngột.
“Cô ở đâu?”
Người đàn ông luống cuống thấy rõ, ném bó lòng tôi rồi định bụng đi cửa.
tôi nóng lên, chạy kéo anh ta lại.
“Cậu đi đâu?! Cậu có biết hiện giờ đang sinh nhật không hả?”
Nào ngờ Chu Xuyên Chỉ trực tiếp đẩy ông .
Không ngừng bấm điện thoại.
“Sao không tiếp điện thoại của tôi…..”
“ nói đời này cậu không gặp lại anh nữa…”
Cô gái tìm anh ta, cất lời chút gian nan.
Bóng lưng anh ta cứng lại một giây, sau chạy như điên cửa.
“Chu Xuyên Chỉ! Cậu quay lại cho tôi!”
“Cậu con gái tôi trở thành trò cười à?”
Tất mọi người trong tiệc đều đang dõi theo vở hài kịch này, tôi cũng giận đến sắp không chịu được nữa.
câu nói của , cũng chỉ Chu Xuyên Chỉ dừng lại một giây, sau anh ta bỏ đi không thèm ngoái đầu lại.
Đúng lúc , một chiếc xe máy rú ga, xông tiệc.
Không đoán được biến cố này.
Càng không đoán được, tôi sẽ được ôm eo kéo lên yên xe sau người lái.
“ , lúc anh đã nghĩ sẽ cướp cô dâu như này.”
Giọng nói hài hước của anh tôi ồm ồm vang lên sau mũ bảo hiểm.
Tay Chu Xuyên Chỉ còn đặt trên tay nắm cửa, cứ như thế nhìn tôi ôm eo người đàn ông nọ.
Tôi nhìn anh ta cười lạnh, sau ném một tập tài liệu về anh ta.
“Tha thứ cho anh à?”
“Xin lỗi nhé, tối qua chúng ta đã ly rôi.”
“Thỏa thuận ly , anh, tự tay ký đấy.”
….
Tối hôm trước đi.
Anh tôi kéo tay tôi, nói tôi một câu cuối rằng:
“Được, , anh mang em đi trốn.”
Thế nên lúc này tôi ngồi sau xe máy của anh, xuyên qua tiếng hét liên tiếp của khách mời.
Tôi bắt đầu thấy may Chu Xuyên Chỉ đặt ở tầng một, nếu không xe máy của Tần Khiển không chắc có thể ngang nhiên chạy qua vườn sau như thế này.
Tôi ôm chặt eo anh, gió đêm quất vù vù, cảnh đêm rực rỡ lướt qua như ánh sáng mờ ảo, rồi trong một khoảnh khắc hòa con đường rong ruổi bất tận.
“Anh—-”
“Chúng ta đi đâu thế?”
Tôi túm vai anh ghé sát tai anh hỏi.
Tiếng gió rít gào thổi cổ áo bay phần phật, anh nói,
“Đến nơi không tìm chúng ta.”
Trước năm 26 tuổi, tôi vẫn theo yêu cầu của , sống như một người vợ quy củ, ngoan ngoãn, hiền lành.
có lẽ không nghĩ .
Sau đóng băng thẻ ngân hàng của tôi, chục cuộc tôi đều không nhận.
Tôi sẽ bị anh tôi ghì lên cửa trong một khách sạn giá rẻ.
Mặc anh hít.
“Cảm giác thế nào?”
Anh lên chóp mũi tôi, hơi thở của anh mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Tôi bắt đầu hiểu được người bầu bạn cùng tôi thời niên thiếu đang gì mình.
Cảm giác vô đạo đức bùng nổ.
Tôi khóc trước mặt anh, sau này tôi mới biết tôi tủi thân anh sẽ dừng lại, người khác thì không. Vậy nên tôi hay khóc, vẫn như thế.
Anh hơi khom lưng, xoa nước mắt trên má tôi.
Anh tôi , anh không biết, trong mắt anh có ánh sao hai mươi sáu năm nay tôi không thể tìm thấy.
“Đừng lo.”
“Sau này anh nuôi em, được không?”
Anh cầm một cái thẻ ngân hàng, nhét túi áo của tôi.