Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Từ đó về , tôi không gặp lại .
lâu , bạn đại học hẹn tôi ngoài gặp mặt.
Anh đưa tôi lá .
“ gửi , anh hối hận nhưng không mặt mũi gặp .”
Tôi bình tĩnh xé nát lá , vứt vào thùng rác.
“ chuyện phiếm thì được, những chuyện khác thì không cần .”
bạn ngẩn .
“Đường Vãn, trước đây không nhìn , hóa tàn nhẫn.”
Tôi không phản bác.
Chuyện giữa tôi và , đúng sai khó ngoài nghe.
Trong mắt họ, anh quan hệ mập mờ nữ cấp dưới thời gian.
vậy thôi.
nên, tôi tàn nhẫn.
Không cả.
Anh cười khổ tiếng.
“ , sống không tốt lắm, chứng biếng ăn anh lại tái phát, cao mét tám, mà gầy đến mức đáng sợ. Anh thậm chí không tiếp tục việc và cuộc sống bình thường, ngày nào hối hận, anh đã giải ty, không biết đi đâu. Trước khi đi, anh nhờ tôi chuyển lá , không ngờ, thậm chí không thèm xem.”
Anh lấy từ trong ngực tấm thẻ.
“Đây tiền anh bán ty, anh lấy phần nhỏ, bảo tôi nghĩ lý do đưa . Lúc đầu anh không tôi tình hình anh biết nhưng tôi luôn cảm thấy không bằng anh .”
Tôi nhận lấy thẻ, nhìn chằm chằm vào trước mặt cách kỳ lạ.
Quả nhiên, khả năng đồng cảm giữa đàn ông đàn ông tương thông.
“Nếu anh không anh tôi thì tại anh tôi? cố tình làm tôi khó chịu , bây giờ tôi nghe những lời chẳng chút gợn sóng nào. Hơn , tại anh lại viết tôi, sự biến mất sự luôn lặng lẽ, không nhiều lời từ biệt như vậy. Huống hồ, những gì cần , lúc ly hôn tôi đều đã rõ anh rồi, cơ anh , không ai cứu được anh .”
Lần cứu rỗi đầu tiên đã tiêu tốn tôi mười năm, tôi không sức lực để cứu rỗi anh lần thứ hai.
Huống hồ, do chính anh không biết trân trọng.
Số tiền , bù đắp mười năm tôi, vẫn quá ít.
Tôi nhận cách bình thản.
Tôi cầm túi xách đứng dậy.
Tôi nhìn anh cách cố chấp.
“Qua Ngày mai ngày tôi rời khỏi đây đến trụ sở chính, sự không cơ hội liên lạc .”
Cuộc sống mới bận rộn và đầy đủ.
Tôi bắt đầu trân trọng bản thân, đủ loại cơm hộp được tôi làm vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.
, tôi không làm ai .
được ăn, mình tôi.
Hai năm , số điện thoại lạ gọi tôi.
“ biếng ăn nghiêm trọng, đó phát triển thành trầm cảm nặng, anh chọn kết thúc cuộc đời mình ở làng chài nhỏ, cô… đến xem không?”
Nghe tin , tôi ngẩn trong chốc lát.
nhanh, tiếng thúc giục đồng nghiệp vang lên.
“Xin lỗi, tôi không rảnh.”
viên sỏi ném xuống tạo nên gợn sóng cơ bản bỏ qua.
Thức ăn hết hạn phải vứt đi, nơi nó thuộc về bãi rác hay bãi chôn lấp đều không liên quan đến tôi.
hết hạn, vậy.
(Hết)