Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Kỳ Hạ công nhầm người, coi tôi là chính mà công suốt ba năm.

Anh ấy chuyển khoản, mua nhà cho tôi.

Tôi mặt không đổi sắc mà nhận lấy.

Tôi nghe được của anh ấy: 【Sao tiến độ công mãi không nhúc nhích?】

【Chẳng lẽ là cho ít quá?】

Tôi giả vờ không biết gì.

anh ấy cho tôi càng nhiều.

Cho đến một , anh ấy cũng phát hiện ra đã công nhầm người.

Hồi nhỏ nhà tôi lắm, đến mức nào tôi cũng lẩm bẩm: “Giá mà trên trời rơi xuống thì tốt quá”.

Cho đến khi gặp Kỳ Hạ.

Trên trời thật sự rơi xuống.

Tôi và một cô gái khác vào làm công của Kỳ Hạ.

Cô ấy tên Khương Ninh, tôi tên Giang Ngưng.

Cũng coi có chút duyên phận.

Khương Ninh sáng long lanh, dung mạo dừng lại mức thanh tú xinh đẹp.

cô ấy hoạt bát lại tích cực, gì cũng tranh làm.

Giống hệt chính cần cù, cầu tiến tiểu thuyết.

của tháng đó, tổng tài công Kỳ Hạ đột nhiên gọi các thực tập sinh mới vào tháng này đến phòng của anh ấy.

là, tôi và Khương Ninh đứng phòng Kỳ Hạ, hai mặt nhìn nhau.

Kỳ Hạ dựa vào ghế da màu đen, mày rậm sắc, khí bức người đến mức khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.

Đây là gương mặt nào cũng xuất hiện trên tạp chí tài chính sao?

Cao quý lạnh lùng, sáng chói bức người.

Kỳ Hạ nhíu mày, ánh đảo qua đảo lại giữa tôi và Khương Ninh, dừng lại trên người tôi một cách lãnh đạm.

Đúng lúc tôi đang nghi ngờ không biết có bị sa thải hay không, tôi đột nhiên nghe thấy của Kỳ Hạ:

【Quên mất tên đối tượng công .】

【Hình là Jiang… gì đó?】

mà nhìn cô bên xinh , chắc là chính.】

nữa nhà cô ấy còn đến mức khó tin, không sai đâu, chắc chắn là cô ấy.】

Ừm.

Tôi là cô bên .

của tháng bảy, vì quá , tôi đã được chẩn đoán là chính một câu chuyện tổng tài bá đạo.

Tôi từng nghi ngờ bị ảo giác.

kỳ quặc của Kỳ Hạ lại càng lúc càng rõ ràng.

Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, không ngừng niệm “giàu mạnh, dân chủ, minh, hài hòa”.

Giả thôi, tất cả đều là giả.

Tôi đã bảo là tăng ca nhiều sẽ hại não mà.

Kỳ Hạ thả lỏng khí quanh , tư tùy ý: “Công giữ lại một hai người.”

“Giang Ngưng, ừm, cô bên , cô lại, người kia đi làm thủ tục thôi đi.”

Tôi kinh ngạc nhìn Kỳ Hạ.

của anh ấy mang theo ý cười: 【 vậy, chắc chắn cô ấy sẽ có ấn tượng tốt với .】

Không đâu.

Anh giữ lại cả hai, tôi cũng có ấn tượng tốt với anh mà.

Công lớn vậy mà giữ lại một người, tôi thấy anh keo kiệt thôi…

Tôi quay sang nhìn Khương Ninh.

Cô ấy đầy vẻ không thể tin được, nước lưng tròng, vừa tức giận vừa thất vọng.

Tôi do dự một chút, thử thăm dò: “Khương Ninh làm … làm cũng giỏi tôi…”

Nếu tôi nghe được là thật, vậy cả Khương Ninh và tôi đều có thể lại.

Nếu tôi nghe được là giả, vậy tôi cũng không cần làm nữa.

Não đã không bình thường thì còn làm gì nữa.

Kỳ Hạ hơi nhíu mày.

tôi cũng thắt lại theo.

ngay sau đó, anh ấy giãn mày: “Vậy cả hai lại đi.”

Ơi, hình tôi thật sự có được thuật đọc tâm .

Ra khỏi phòng Kỳ Hạ, Khương Ninh cắn môi nói với tôi: “Đừng có đắc ý, hôm nay coi tôi nợ cô, sau này nhất tôi sẽ trả lại!”

cô ấy sải bước bỏ đi.

Cô ấy đây là…

Thái độ kỳ quặc này của cô ấy…

Phá án , Khương Ninh mới là chính của tiểu thuyết.

Còn tôi là một mỹ quá mà thôi.

Mẹ kiếp.

Ban đầu tôi đợi đến khi làm xong thủ tục chính thức sẽ nói cho Kỳ Hạ biết tôi không chính.

Lúc đó bồi thường thôi sẽ nhiều .

Kết quả sáng hôm sau đi làm, Kỳ Hạ lại gọi tôi vào phòng, nói muốn tăng lương cho tôi.

Tôi vừa mở miệng từ chối.

Kỳ Hạ khẽ cụp , ánh lóe lên: “Tăng gấp đôi.”

Tôi: “Vâng, cảm ơn anh.”

Không dám tưởng tượng đến lúc bị sa thải tôi sẽ được nhận bao nhiêu .

Khương Ninh vì muốn chứng minh giỏi tôi nên nào cũng cày cuốc đến c.h.ế.t đi sống lại, thiếu nước ăn ngủ công .

Tôi nói với cô ấy: “Khương Ninh, cô cũng sống thành kiểu người mà tôi ghét nhất.”

Khương Ninh hung dữ cắn một miếng bánh mì: “Cứ chờ xem, tôi nhất sẽ cho mọi người biết ai mới là người giỏi nhất!”

Lời thoại của chính… thật xuất sắc…

có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ ngờ được, cô ấy thua tôi là vì nhà tôi .

Được , lần sau nhất sẽ để cô thắng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương