Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

11

ra tôi còn có một đoạn video.”

Lục Chước Diên đưa điện thoại cho tôi.

Giọng anh lạnh tanh:

“Hôm đó mấy người sửa xe, Thần Tinh gọi cô là ‘vợ yêu’, quay đầu cái là hôn ngay con nhỏ tên Tống Lam Vũ.”

“Tôi đứng ngay đó, quay được rõ mồn một.

Về sau thấy cô chia tay rồi nên tôi không gửi nữa.”

“Anh là siêu nhân đấy.”

Tôi vỗ lên vai Lục Chước Diên:

“Phen này chị xử lý truyền thông nhẹ tênh luôn.

Chỉ có điều người ta tên là Tống Vũ Lam.”

vậy cả thôi, không quan trọng.”

Tôi đem toàn bằng chứng thu thập được giao cho chị .

Thần Tinh ra tay trước.

Lục Chước Diên lên hot search.

#LụcChướcDiênCóÔDù

#LụcChướcDiênLàThợSửaXeThật

#LụcChướcDiênGiậtVaiNamChính

【Lục Chước Diên là ai vậy? Tôi nhớ vai nam chính ban đầu là Thần Tinh mà?】

【Trời ạ, có cả thợ sửa xe nhảy vào diễn xuất, ô dù gì ghê vậy, vào đã nam chính.】

【Không nhịn được cười, bán “bích cốc”, loại bỏ cho nhanh.】

【Nhìn mấy cảnh hậu trường diễn tệ sự.】

【Mà nè, có phải cặp Tinh-Nguyện có vấn đề không? hai người yêu nhau khăn mới hợp tác được một lần, sao lại bị tách ra vậy?】

【Này này, nhà tôi Nguyện Nguyện độc nhất vô nhị nha.】

【Nói phải nói lại, Lục Chước Diên có vẻ hợp với vai chính đó , nhìn bắp ảnh (khịt khịt).】

【Bà này là đói khát sự rồi.】

Trên mạng đầy rẫy bình luận tiêu cực nhắm vào Lục Chước Diên.

ít người nhắc đến tôi.

“Gã Thần Tinh kia chắc vẫn nuôi hy vọng quay lại, không thì gì tung chiêu dồn dập vậy.

Gây phiền phức cho em, rồi quay lại nịnh nọt, để giữ nguồn tài nguyên.

mà chị nghĩ tạm thời mình không nên phản bác gì cả, để dư luận tự lan rộng.

Vả lại chị thấy Lục Chước Diên diễn xuất có tiến , đợi đó mới phản công.”

Tôi thấy chị nói có lý, vẫn lo lắng.

“Em không sao mà.”

“Em…”

“Em sự không sao.

Danh tiếng ấy hả, em đâu có đặt nặng chuyện đó.”

“Thế thì được, cứ vậy .

Chị về trước nhé, hai đứa cứ trò chuyện.”

12

Lục Chước Diên tựa người lên sofa, khoé môi cong lên, hai tay gối sau đầu.

Giọng nói lười nhác vang lên:

“Cô giáo Tiểu Nguyện.”

Mỗi lần anh gọi đó là chẳng có gì đứng đắn.

“Ngày mai quay cảnh hôn đầu tiên, đạo diễn nói để tôi đến tìm cô diễn thử trước.

Nghe nói cô có nhiều kinh nghiệm .”

“Cái gì .”

Tôi phản bác:

“Tôi mới quay có vài lần thôi mà.”

“Vậy sao?”

Lục Chước Diên tiến lại tôi:

“Thế thì hai ta luyện cho nhau tiến ha?”

Cảnh quay ngày mai là ở .

Tựa ghế sofa này bị anh coi như thành bể .

Một tay anh đặt sau tôi, tay kia chống vào ghế.

Gương mặt sát đến mức tôi cảm nhận được cả nhịp thở anh.

Đôi mắt vốn lạnh lùng như tan ra, lấp lánh nụ cười dịu dàng.

mắt anh nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi trượt xuống chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở môi.

Hơi thở giao nhau, tôi không dám thở mạnh.

Chóp mũi khẽ cọ nhau, tôi chớp mắt đầy căng thẳng.

Môi anh như chạm vào.

Chỉ còn chưa đến hai phân là chạm đến môi tôi anh lại dừng lại.

“Ở đây có một góc máy không?

Nên phải nghiêng đầu như vầy.

Như vậy sẽ đẹp hơn.”

“Khi hôn, nhớ tránh va chạm.

Tôi nghiêng trái, em nghiêng phải.”

Trong anh nói, toàn hơi thở phả thẳng lên mặt tôi.

mắt như đang nhìn con mồi ngon miệng, dính chặt lấy môi tôi.

Anh nghiêng đầu một .

“À rồi, còn ba góc máy phía sau nữa.

Thế thì tiếc quá, không mượn góc được rồi.”

“Cô giáo Tiểu Nguyện, em cho phép, tôi hôn em nhé?”

Tim tôi đập loạn xạ không kiểm soát.

Môi mấp máy, cổ họng ngọt nghẹn.

Mất nhiều sức, tôi mới đè được tiếng tim đập, khăn bật ra một :

“Đư… được.”

Anh cúi đầu hôn xuống.

Môi anh khác hẳn con người anh – mềm.

Anh khẽ cắn tôi bằng đầu răng.

“Cô giáo Tiểu Nguyện, tôi có thể đưa lưỡi không?”

“C-có thể…”

Hơi thở bị anh cướp sạch.

Tay sau kéo tôi sát lại, tôi không thể không đón nhận.

Cơn bão ban đầu dần hoá thành mưa bụi dịu dàng.

Cuối cùng, anh liếm nhẹ khoé môi tôi.

“Cô giáo Tiểu Nguyện mà ngại thế này, ngày mai quay phim thì sao đây?”

13

Quay phim ấy hả, tôi là dân chuyên nghiệp đó.

Lục Chước Diên không phân lớn nhỏ, toàn chơi quá bài!

“Cảnh 18, quay liền một đúp, action!”

Tôi và Lục Chước Diên cùng đứng trong .

Tôi mặc một đồ hai dây, còn anh chỉ mặc mỗi chiếc quần .

Nước ngập đến phần eo anh, da bị thấm ướt, phần ngực và bụng rõ ràng thành từng khối, gầy phải.

Bả vai rộng rắn chắc, bắp mượt mà.

Cử động lười biếng, mang theo nét lãng tử bất cần.

Phân cảnh này là nữ chính đứng bên bể , bị nam chính kéo xuống nước.

Hai người nhìn nhau, không khí dần trở nên ám muội.

Nam chính từng bước tiến tới, dồn nữ chính sát vào thành bể, chặn rồi hôn – đây là nụ hôn đầu tiên trong cả phim.

Tôi bị Lục Chước Diên nắm cổ chân kéo xuống nước.

Nước bắn tung lên, Lục Chước Diên đỡ lấy tôi cực kỳ vững vàng.

Tôi vịn lấy cánh tay anh, tay dưới lớp da ướt lạnh hơi gồng lên, ẩn dưới những giọt nước là hơi ấm nóng bỏng.

Tôi và Lục Chước Diên đối mặt nhìn nhau, sau đó đỏ mặt rút tay lại.

Không khí dưới nhìn ám muội dần dần nóng lên.

Theo lý thì hai người tiến sát mép , không cần thiết phải có tiếp xúc thể.

Chỉ cần dịch chuyển chậm rãi, đầy ám chỉ là đủ.

… Lục Chước Diên lại tự ý thêm thắt.

Anh vòng tay ôm eo tôi, tốn bước tới.

Tôi lùi từng một.

mắt dính chặt lấy nhau.

Cả trường quay yên ắng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim đang đập thình thịch.

Lục Chước Diên hơi nhấc tay, tôi đứng không vững, chỉ có thể lúng túng vịn lấy cánh tay anh.

Tôi lùi về phía sau, mũi chân khẽ chạm đáy để giữ thăng bằng.

Anh thì thản nhiên, kiểm soát tình hình.

Tôi thì hoảng loạn, không biết phải nhìn vào đâu.

Khi đến sát mép , anh đưa tay ra sau đỡ lấy tôi.

Lục Chước Diên nhẹ nhàng ép tôi xuống một .

“Nghe nói, thích một người… là sẽ muốn hôn người đó.

Em có muốn hôn tôi không?”

Bàn tay anh vuốt dọc phần dưới tôi.

Tôi nghẹn giọng đáp:

“Muốn.”

Khoảnh khắc đó, tôi chẳng thể phân biệt nổi đây là cảnh quay hay là hiện thực nữa.

Tôi chỉ biết rằng, nụ hôn Lục Chước Diên…nóng bỏng, gây nghiện.

Một khi đã nếm thì lòng dứt ra.

14

Cảnh quay diễn ra suôn sẻ.

“Cắt!”

Lục Chước Diên buông tôi ra, đưa tay nhẹ nhàng lau khoé môi tôi.

bất ngờ đó nha, mắt Chước Diên, còn cả mấy hành động cậu tự thêm vào nữa, đều tuyệt vời!”

Đạo diễn dang rộng hai tay, suýt là ôm lấy anh luôn rồi.

“Nguyện Nguyện không tệ, thể hiện sự ngại ngùng quá xuất sắc.”

xa, Thần Tinh cúi đầu, không rõ đang nghĩ gì.

Cảm nhận được nhìn tôi, anh ta ngẩng mặt lên.

mắt u ám dò, khi nhìn về phía Lục Chước Diên lại thêm mấy phần u tối.

Tôi nhận lấy chiếc khăn tắm mà một diễn viên nữ đưa cho, choàng lên người.

“Chị Nguyện Nguyện, chuyện chị dặn em , em hết rồi nha.”

Cô diễn viên tên là Hứa Khê, nhỏ tuổi hơn, hoạt bát tốt bụng, chuẩn người hướng ngoại.

Tôi từng nhờ cô ấy chịu lại Lục Chước Diên nói chuyện nhiều một .

Kéo không khí quanh anh hoà nhịp với đoàn phim hơn.

Ban đầu, cô bé chối:

“Anh ấy nhìn dữ quá, không cười gì cả, em thấy hơi sợ…”

Giờ thì hình như Hứa Khê lại khá là thích thú.

“Chị Nguyện Nguyện không biết đó thôi, thực ra thầy Lục nhìn vậy … dễ chịu đó!”

“Phần lớn thiết bị đoàn phim là do anh ấy phụ khiêng đấy.”

Nghe người ta khen, tôi thấy tự hào.

“Cánh tay đó, cái eo đó, đôi chân đó, lại không phải da trắng bệch nhan nhản ngoài kia, làn da nâu đó nhìn một phát là biết được việc.

Ước mơ lớn nhất đời em là lấy được một người đàn ông như thầy Lục – vai rộng, eo thon, mông cong.”

“Quan trọng là… thầy Lục cho tụi em sờ bụng.”

Hả?

mềm , ấm ấm, sờ vào còn thấy rõ từng múi…”

“Các em đều sờ rồi à?”

Tôi còn không nhận ra giọng mình hơi… ghen.

như vậy đó, Phi Phi, Lulu, Điền Điền, mấy chị em tụi em đều sờ rồi.”

Lục Chước Diên!

tốt , em về nghỉ ngơi trước .

Tùy chỉnh
Danh sách chương