Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tâm trạng tôi vui vẻ hẳn: “Tôi biết rồi, cảm ơn… lợi hại nhất?” Cuối cùng tôi tìm được cách diễn đạt phù hợp.
Lần anh ta không hỏi vặn nữa, khẽ hừ một , chê bai: “Cái mà ‘bảy phần giống ’, tìm thầy dạy kiểu vậy, kém cỏi quá.”
“Nhưng tôi muốn thi Đoàn kịch Mơ Ước, ai mong có một mới xuất .”
“Hừ…” Anh ta khinh thường. “Sao cứ làm một khác, là . thứ âm nhạc của riêng mình.”
“Chỗ , thử nhấn mạnh tay trái xem.” Anh ta nói. nhạc tự động lật, dừng ở một trang nào .
Phím đàn nhảy , anh ta bắt đầu mẫu tôi . Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, lén nhấn nút ghi âm.
Đêm , anh ta tận tình dạy, tôi miếng bọt biển tham lam, muốn hút lấy hết thảy tài năng của anh ta.
“Tôi đây.” Anh ta nói. Đây là lần đầu tiên anh ta tạm biệt tôi.
“Tạm biệt. lợi hại nhất… thầy?” Tôi vẫy tay không khí, cảm giác anh ta đang ở .
Đúng lúc tôi nghĩ sẽ không có trả lời giọng nói của anh ta từ xa vọng : “Vẫn là gọi con ma nóng nảy , tôi phép.”
nói biến mất ngoài cửa. Anh ta về căn hộ 502 rồi. Tôi không nỡ đóng cửa, mãi đến đèn cảm ứng ở hành lang tắt hết, cả thế yên tĩnh đến mức thấy thở của chính mình, tôi vẫn không nỡ đóng cửa.
Tôi tuyên bố, con ma nóng nảy là loại ma đáng yêu nhất.
Trước ngủ, tôi đeo tai , ghi âm trong điện thoại.
Đây là ghi âm độc nhất vô nhị trên thế , đến từ một đã khuất, thật tuyệt vời, thật quý giá, mình tôi có được. là tôi phát đàn của anh ta có chút khác biệt so với mà tôi từng .
sống, “Khúc nhạc Mơ Ước” của rất tráng lệ, sôi nổi; của tại, đàn của anh ta tuy tráng lệ nhưng có sự phẫn nộ, có một sức mạnh khó tả, khao khát phá vỡ vòng vây, khao khát nắm lấy ánh sáng.
Có lẽ nửa năm làm ma đã thay đổi tâm trạng của anh ta.
Tôi nghĩ vậy.
Từ tôi gọi anh ta là con ma nóng nảy, dường chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn.
Anh ta bảo tôi mua một chuỗi chuông gió, mỗi đến hoặc , anh ta sẽ rung chuông gió.
Anh ta nói, sau đừng có trốn trong chăn thay quần áo nữa.
Mặt tôi đỏ bừng, không ngờ bí mật bị anh ta phát .
Thế của sống phơi bày ra trước mắt, thế của ma quỷ khiến tôi vô cùng tò mò.
Tôi hỏi anh ta, không biết tro cốt ở đây có đều biến thành ma không, có đều có thể tự do anh ta không, ngày nào tôi tập đàn vậy những hồn ma khác có ý kiến không.
Anh ta nói, tro cốt là tro cốt, ma là ma. Anh ta nói có mình anh ta là có thể ra phòng tôi, lý do không tiện nói.
Anh ta nói đừng có tò mò chuyện của ma, nên tập trung luyện đàn.
Anh ta không thích nói về thân, nhưng rất quan tâm đến việc tôi muốn thi Đoàn kịch Mơ Ước.
Ban đầu, anh ta hướng dẫn sơ sơ, sau dần dần nhập tâm, thậm chí bắt đầu kế hoạch, cuối cùng đổi luôn cả bài thi tự chọn của tôi.
Anh ta nói: “Giáo viên của nghĩ vậy, bài hoàn toàn không thể được ưu điểm của .” Sau , anh ta chọn giúp tôi một bài khó hơn rất nhiều, rồi đích thân mẫu tôi .
đàn của anh ta đạt đến đỉnh cao, đến nỗi có lần tôi thốt : “Cây đàn piano cũ của tôi thật thiệt thòi anh, không dám tưởng tượng nếu anh trên cây đàn Steinway sẽ tuyệt vời đến mức nào.”
Anh ta cười khẩy thường lệ, kèm theo câu hỏi quen thuộc: “ thấy đàn quan trọng hơn à?”
“À … tương xứng với nhau?” Tôi cố gắng nhớ ra một thành ngữ.
Đến lúc chia tay, một cành hoa quế được ném nắp đàn piano, vài cánh hoa rơi xuống.
“Tặng tôi à?”
“Thuận tay ngắt thôi, trong khu chung cư nhiều lắm.”
“Dù trong khu có nhiều đến mấy anh ngắt mỗi một cành, rõ ràng là anh muốn tôi thi đỗ.”