Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phần 1

Tôi bị chồng bạo hành đến mức nhập viện, ca phẫu thuật cần người nhà ký tên, nhưng con lại yêu cầu tôi ký cam kết hòa giải , nó nói không thể sống thiếu bố.

Vất vả lắm tôi mới gọi được cho con trai ở nước ngoài, nhưng tôi nhận được câu bận chuẩn bị cho ngày khai giảng lập tức điện thoại bị cúp máy.

Còn chồng tôi, hắn thì bận tiểu tam chuyển hết tài sản mà tôi vất vả gây dựng.

Đến nguy kịch, tôi cuối vẫn không đợi được một người thân .

Bỗng dưng một sáng tỉnh lại, tôi trở về 1990, mọi đều còn kịp.

Kiếp này, tôi sẽ viết lại số phận của mình.

1

“Đối tượng của em trai con cũng đã gần xong , bây chị lại ly hôn, còn ai dám gả nhà chúng ta nữa chứ?”

Mẹ ngồi bên cạnh tôi lải nhải không ngừng.

Tôi vẫn còn ngơ ngẩn, rõ ràng vừa nãy tôi còn được cấp cứu.

Vì không có người thân ký tên nên ca phẫu thuật của tôi bị trì hoãn liên tục, đột nhiên bệnh tình của tôi chuyển biến xấu, không kịp cứu chữa.

Nhưng sao đây tôi lại thấy người mẹ đã qua từ nhiều ?

Tôi hoang mang lại, trong chiếc gương vỡ nát của tủ quần áo là khuôn mặt tím tái của tôi, bị bầm dập đủ màu, trông vô đáng sợ.

Nếu tôi nhớ không lầm, thời điểm này là 1990, khi mà con thứ của tôi mới bốn tháng tuổi.

đó chồng tôi ăn chơi suốt đêm không về, ở nhà có mình tôi bận bịu chăm con đến mức tối tăm mặt mũi, không có thời gian quan tâm đến lửa trong lò sắt đã tắt ngúm từ lâu.

Trong căn nhà lạnh đến thấu xương, ngay đến nước nóng pha sữa cho con cũng không có.

Trời sáng, chồng tôi mới trở về nhà trong cơn say khướt, tôi oán trách vài câu, hắn liền xông đánh đ.ấ.m không thương tiếc.

Tôi tức giận nói muốn ly hôn, hắn liền chạy về nhà mẹ hắn xin cứu viện, mẹ chồng lại còn kéo mẹ tôi đến gây áp lực. Họ đã từng khiến tôi từ bỏ ý định ly hôn.

Nhưng bạo hành đình đã có một lần thì sẽ có vô số lần sau. Về sau, việc bạo hành dần dần trở thành thường ngày. Đặc biệt là khi chồng tôi có nhân tình, hắn đối xử với tôi không còn chút tình cảm .

Thời điểm đấy, tất mọi người đều khuyên tôi rằng, rất ngắn, hãy nghĩ đến con mà nhẫn nhịn một chút sẽ qua.

Tôi sinh ra trong một đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã bị chèn ép. Tôi còn được dạy rằng phụ nữ không được phép ly hôn, ly hôn sẽ bị mọi người khinh thường.

Mặc dù sau này sự nghiệp của tôi rất thành công, nhưng địa vị ở trong đình thì chưa bao thay đổi.

Thời gian vì khởi nghiệp mà tôi đã gửi các con về quê vài , vì thế trong lòng tôi luôn cảm thấy áy náy, tôi gần như là nuông chiều, nghe theo con.

Nhưng con và con trai coi lại tôi như cây ATM, hễ tôi chần chừ một chút, bọn chúng đều vô tức giận mà trách móc. 

Chồng tôi thì chưa từng đề cập đến ly hôn. Đến một ngày, khi tôi bị hắn đánh đến nhập viện thì tôi mới phát hiện bao qua hắn đã không ngồi yên mà âm thầm chuyển hết tài sản đi.

đây hắn đã vắt kiệt tôi, còn muốn đá tôi ra khỏi hắn.

Đây chính là bi thảm của tôi, một mà tôi có thể thấy kết cục của nó từ xa.

2

Thấy tôi ngồi ngây ra không nói, họ nghĩ rằng tôi đã bị thuyết phục.

Mẹ chồng liền hùa theo: “ thông đúng là người hiểu . Vợ chồng son mà không động tay động chân một lần thì có nhà mà không sống được lâu?”

“Dù sao thì mẹ cũng nói luôn ở đây, con mà ly hôn thì cũng đừng có về nhà!”

Mẹ tôi bắt nói những lời độc địa.

đình đàng hoàng mà con lại đi ly hôn? Một người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm c.h.ế.t con .”

Mẹ chồng bắt dùng đạo đức để ép buộc tôi.

“Đừng có làm càn! Cô mà còn càn quấy thì này của cô coi như xong luôn.”

Mẹ chồng giơ tay lên, nhấn mạnh một trán tôi.

Nỗi đau đớn dâng trào trong lòng tôi.

này của tôi, chẳng đã kết thúc sao?

Nếu đã được lại lần nữa chẳng lẽ tôi lại đi theo con đường cũ?

Không biết lấy dũng khí từ đâu, tôi vén chăn, nhảy xuống giường.

Nghiến răng từng chữ một: “ hôn nhân này nhất định chấm dứt.”

người họ nhau, như thể thấy ma.

“Cô mà đi thì ra đi tay trắng, đến con cũng không được gặp!”

Mẹ chồng cũng là phụ nữ, ta nắm đúng điểm yếu của tôi mà đ.â.m , ta chắc chắn rằng tôi không thể bỏ con. Thật ra, sự nhẫn nhịn của tôi ở kiếp nhiều phần cũng là vì con .

“Được thôi, mẹ gọi chồng tôi về đi, ngay lập tức đến cục dân chính.”

Tôi không còn đường lùi.

Tôi đi đến tủ quần áo, bắt lục tìm quần áo.

Càng lục, lòng tôi càng chua xót.

Đồ lót thì lỗ chỗ rách, tất dưới chân cũng mòn hết . Thực ra khi sinh thứ tôi vẫn đi làm, nhưng được mấy đồng lương tôi cũng dành hết cho đình, còn từ chồng tôi thì không thấy một đồng .

cũng khổ sở vì người khác, còn bản thân thì chịu đựng, cuối tôi được gì?

Tôi ném quần áo xuống đất, dứt khoát không cần nữa, lấy thẳng giấy chứng nhận kết hôn và hộ khẩu ra.

người đứng bên rì rầm, thấy tôi cương quyết, họ bắt hoảng loạn.

Mẹ chạy lại: “Nếu con thật sự làm ra ly hôn mất mặt này, đừng trách mẹ không nhận con!”

“Hừ, con thật sự sợ mẹ nhận con đấy, mẹ nhớ kỹ lời của mẹ hôm nay đi, từ nay hãy coi như mẹ không có con này.”

Kiếp chẳng luôn hút m.á.u tôi sống đấy sao?

“Ôi trời ơi, tôi chưa từng thấy nói với mẹ mình như thế, con bị ma nhập không!”

Mẹ chồng thấy tôi thực sự muốn đi, cũng sốt .

“Còn nữa! nói tôi ra đi tay trắng, tôi đi luôn, sau này đừng có cầu xin tôi lại chăm sóc con .”

Ngón tay tôi thẳng mũi mẹ chồng.

Mẹ chồng tôi là người miệng lưỡi cứng rắn, bây làm sao chịu thua, liền chống nạnh.

“Biến đi! Để tôi xem đến cô lại van xin lại!”

Tôi người bước ra ngoài, đột nhiên trong nhà vang lên tiếng khóc lớn, là con trai tỉnh dậy. Không cần cũng biết đây là chiêu khổ nhục kế của mẹ chồng, chắc chắn ta cấu véo trẻ.

Lòng tôi chợt run lên, gần như vô thức lại chạy .

Nhưng, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong : 【Tôi tham dự hội thảo học thuật, không có thời gian.】

Tùy chỉnh
Danh sách chương