Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chưa đầy một phút sau, bên ngoài phòng truyền dịch đã vang lên tiếng bước chân vội vã.
“ vậy?”
Mục Thu Vũ thản nhiên bước vào từ cửa, không ngoài dự đoán đứng ngay mặt tôi.
Anh mặc chiếc áo blouse trắng tôi từng thích nhất, dáng vẻ cao ráo như cây tùng giữa núi rừng.
Giữa đám đông ồn ào, anh giữ dáng vẻ bình tĩnh như mọi khi.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, ràng anh khựng lại.
“ đây nào—”
“ sĩ Mục ơi, hình như lại gây họa rồi… Hai chị cứ đòi khiếu nại …”
Cô y tá tỏ đáng thương cực điểm, giọng nói mang chút nghẹn ngào.
Ngược lại, như tôi bắt nạt cô ta vậy.
Dù không đeo kính, không thấy tên của cô ta.
Giờ tôi cũng biết y tá là ai rồi.
Triệu đang trong cơn tức giận, không ngần ngại đáp trả ngay lập tức.
“Cô ơi, chích tôi bốn mũi rồi lấy nhầm thuốc, cô cũng dám kêu oan à? để tôi ngất xỉu dưới đất thì mới được gọi là có ?”
Mục Thu Vũ nhíu mày, nhìn Triệu : “Giờ cô thấy không khỏe đâu không?”
Tôi nhếch môi, tò mò hỏi: “Định nghĩa về sự cố y tế viện các anh là ? Truyền nhầm thuốc thì tính, đợi nhân xảy mới tính?
“ sĩ Mục, anh phổ cập tôi thế nào mới gọi là không khỏe? Tâm trạng không thoải mái có tính không?”
Lộ gấp gáp, vào Triệu : “Cô ấy nói lớn tiếng hơn tôi, thì làm sao có đề được!”
Tôi cười lạnh một tiếng, không khách sáo chất : “Cô nói không có đề thì là không có à?”
Mục Thu Vũ nhíu mày, im lặng một lúc rồi quay sang tôi: “ tiên sắp xếp kiểm tra Triệu , xem cơ có đề không.”
Rồi lại quay sang Lộ : “ ngoài đi, để anh xin lỗi nhân.”
Anh nói rằng anh thay cô ta xin lỗi tôi.
hôm nay, khi Mục Thu Vũ nghĩ rằng tôi là bạn gái của anh ta.
Anh ta là ai của cô ta?
Anh ta lại là ai của tôi?
Bạn trai của tôi thay một cô gái khác xin lỗi tôi.
Thật nực cười làm sao!
Lộ sụt sùi đẩy cửa bước .
Mục Thu Vũ tiến lại gần định kéo tôi, nhưng tôi giơ tay lên ngăn lại.
Anh nhìn chằm chằm vào tay tôi một lúc, cẩn thận nói:
“Chẳng nói muốn tiếp tục biểu diễn sao? Sao lại đột ngột trở về thế ?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh, mùi thuốc sát trùng trong viện quá nồng, làm tôi cay mũi.
ràng đứng mặt tôi là anh .
ràng hôm qua, tôi bao nhiêu dự định và mong chờ dành nhau, dành mối quan hệ .
Nhưng tại sao qua một đêm, tất cả lại trở nên không cần thiết nữa?
Mục Thu Vũ không nhắc vừa rồi, như mọi khi.
cần tôi đây, trong mắt anh dường như có mình tôi.
“Thịnh Xuân Lai chắc mệt rồi không? Anh sắp xong ca trực rồi.”
Tôi nghiêng đầu, giả vờ không hiểu:
“ sĩ viện ngoài việc khám chữa và phẫu thuật, đặc biệt giải quyết đề khiếu nại của y tá sao?”
Anh do dự vài giây, ngập ngừng nói:
“ mới dễ phạm lỗi… Giống như lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn…”
“Tôi biểu diễn thất bại cùng lắm là hoàn lại vé, cô ta phạm lỗi có liên quan một mạng . Mục Thu Vũ, anh là sĩ, đây là lĩnh vực của anh, anh có không hơn tôi sao?”
Mục Thu Vũ im lặng.
Một logic mạch lạc như anh, sao có đưa một lời giải thích hoàn toàn không thuyết phục như vậy chứ?
“ đây đông nên lộn xộn, về nhà rồi anh nói với nhé.”
Tôi không kìm được thở dài:
“Rốt cuộc là nơi lộn xộn, lòng anh đang lộn xộn?”
……
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Là của Mục Thu Vũ.
Hai chữ [Lộ ] hiện trên màn hình làm tôi nhói lòng.
Anh nhíu mày, tắt điện thoại.
Vài giây sau, chuông lại reo.
Khuôn mặt Mục Thu Vũ thoáng chút đấu tranh, cuối cùng anh cất điện thoại đi:
“Anh đi giao ca , lát nữa ta cùng về nhé.”
Tôi không nói đồng ý.
Cũng không nói không đồng ý.
Tôi nghĩ, thôi vậy.
Trong mối quan hệ , Mục Thu Vũ không xứng đáng với bất kỳ điều từ tôi nữa.
Dù là tốt xấu, anh đều không xứng đáng.