Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

04

Sau vụ đồng phục, tối nào Bùi Tuân nghĩ đủ trò hành hạ tôi.

Hết sai tôi nước lại đến dọn bàn.

Không thì bắt thay ga giường, giặt quần áo mới cho anh.

Tôi biết thầm cảm ơn trời đất giờ không chung với mẹ , đỡ mẹ phải lo lắng.

Bùi Tuân chưa , tôi không .

Cứ phải lượn qua lượn lại việc trước mặt anh.

Có mấy lần cơn buồn ập đến, tôi gục luôn.

Tỉnh dậy thì đã mình nằm trên sofa trong phòng Bùi Tuân.

Đợi tôi dậy thì anh đã đâu mất rồi.

Tự mình xe bus về, tốn gian hơn nhưng trong lòng tôi lại thoải mái hơn.

Tôi nghĩ bụng, nếu có thể chọc giận Bùi Tốn đến mức anh không thèm đến mình thì tốt biết mấy.

Nhưng nghĩ lại thì chuyện đó đương nhiên không thể.

Tôi cách vùi vào bài tập, không phí gian lấy lòng anh .

tuần sau, Bùi Tuân có trận đấu bóng rổ.

Mọi khi, tôi mua nước, chuẩn quần áo cho anh thay.

Lần này tôi không , mà ở lại lớp học từ vựng.

Mẹ gọi điện thoại đến, nói dạo này Bùi Tuân tâm trạng không tốt.

Bùi phu nhân tôi quan tâm anh nhiều hơn, bà cho người mang đến sân bóng, tôi ra lấy.

Tôi cầm ra ngồi ở mép sân.

Mấy học đùa bàn tán.

“Tớ đã rồi mà, cô ta sao nhịn , Bùi Tuân không thèm đến cuống cuồng lên ngay.”

“Đã chó thì phải biết thân phận chó chứ, giả bộ mấy ngày rồi lại không nhịn thôi.”

Tôi không nói gì.

Trên sân, Bùi Tuân bật nhảy ném bóng, khiến cả đám reo hò.

Anh nhìn tôi cái thật sâu, ra hiệu tôi chia .

Tôi chia cho mọi người trước.

Ly cuối cùng tôi đến trước mặt Bùi Tuân.

Anh chống hai tay ra sau, ánh mắt đầy vẻ khó chịu nhìn tôi.

Tôi đứng dưới ánh nắng, cầm ly cho anh, mặc kệ những lời chế giễu của mọi người.

Tôi nhỏ giọng: “Bùi Tuân, của đây.”

Bùi Tuân không nhìn tôi, giọng điệu hờ hững: “ đây, tay trẹo rồi, đau.”

Tôi cắm ống hút vào rồi cho anh, Bùi Tuân cúi uống hai ngụm.

Đám anh huýt sáo trêu chọc, anh không .

Tôi thật sự không hiểu anh vậy gì.

Cho đến khi quay lại Ôn Xuyên đang ngồi ở phía đối diện.

Chẳng lẽ anh đang muốn so đo với Ôn Xuyên?

Hai người có gia thế tốt.

Lại đẹp trai, học giỏi.

Thế nào người ta đem ra so sánh.

Không ngờ Bùi Tuân bình thường chẳng bao giờ đến , giờ bắt chú đến Ôn Xuyên rồi.

Tôi không nghĩ nhiều , cứ theo lời Bùi Tuân, lên miệng anh.

Ít nhất thì Bùi Tuân vui vẻ, sẽ không khó tôi , tôi ngon giấc.

05

Hai tháng trước kỳ thi đại học, sinh nhật mười tám tuổi của Bùi Tuân, anh hẹn hát.

Đông vui nhộn nhịp, nấy vui vẻ.

Giữa chừng Bùi Tuân nhận điện thoại, cả người nổi điên, đập phá đống rượu, khiến nấy sợ xanh mặt.

Đám không ổn định an ủi anh, anh quát cho trận, vội vàng kéo nhau ra ngoài.

Tôi đứng ngồi không yên, lén lút định chuồn theo, sợ mắng lây.

Vừa đến cửa.

Bùi Tuấn lạnh giọng lên tiếng.

“Tang Nguyệt, cút lại đây cho tôi.”

Tôi giật mình, vội vàng đến bên cạnh Bùi Tuân.

Anh khẩy: “Sợ cái gì, tôi ăn thịt chắc?”

Tôi vội lắc .

“Quà đâu, đến dự sinh nhật tôi mà tay không à?”

“Tôi, tôi có mua, nhưng lúc đến quà của mọi người đắt tiền quá, nên không dám lấy ra.”

Tôi nói rồi lấy ra cây bút máy, vừa nãy tiện đường mua, hết 60 tệ.

So với đồ hiệu mà các khác tặng thì chẳng đáng gì.

Bùi Tuấn hừ lạnh.

đấy, năm kia tặng tất.”

“Năm ngoái tặng giày, năm nay tôi tưởng định tặng quần sịp, ngờ lại có thế này?”

Tôi anh nói đến đỏ

mặt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương