Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không biết nên vui hay buồn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp chồng của chị .
số phận đưa chúng tôi vào một mối quan hệ vậy.
Tựa một sức mạnh không chống .
Đêm hôm đó, tôi ngủ không yên giấc.
Mơ một giấc mơ thật dài.
mơ, tôi quay trở thời thơ .
08
Tôi là đứa trẻ không được thương đình.
Mẹ sinh tôi Giang Thanh Hoan bằng cách sinh khó, suýt mất mạng trên bàn mổ.
Sau sinh, chị tôi bệnh tim bẩm sinh, tôi thì hoàn toàn khỏe mạnh.
Đúng lúc đó, công việc kinh doanh của cha tôi gặp vấn đề.
Mẹ đổ mọi chuyện lên đầu tôi.
rằng tôi hấp thụ quá nhiều dinh dưỡng bụng mẹ, khiến cơ chị yếu đi, làm chị chịu khổ, ảnh hưởng đến vận may sự nghiệp của cha.
đặt tên chị tôi là Giang Thanh Hoan, mang ý nghĩa niềm vui khó tả của đình.
tôi được gọi là Giang Mạch , một bông lúa nhỏ cánh đồng hoang vu.
Mọi thứ của tôi, đều phải nhường đường chị .
Chưa đầy một tuổi, tôi bị gửi quê để ngoại chăm sóc.
Dì thấy nhà thêm miệng ăn, thường xuyên đánh mắng tôi.
ngoại già, cậu tôi là người ít , tôi, chỉ là một đứa trẻ nhỏ , trở nên nhút nhát tự ti.
Vào dịp Tết, mẹ hiếm dẫn Giang Thanh Hoan quê.
Chị mặc váy đỏ, đi đôi giày đen, một nàng công chúa cao quý.
Tôi trốn sau cánh cửa nhìn lén.
Giang Thanh Hoan đặt một nắm kẹo màu sắc trước mặt tôi:
“ là Mạch phải không? Chị là Thanh Hoan, sau này chị sẽ đối tốt .”
Tôi cẩn thận nhận lấy.
Vừa bóc một viên kẹo màu hồng, nó bị con trai của dì giật mất.
Giang Thanh Hoan muốn giúp tôi lấy , chưa kịp ôm ngực, mặt lộ vẻ đau đớn.
Mẹ tôi tát tôi một cái, tôi ngã xuống đất:
“Mày làm gì chị mày?”
Không cần lý do gì cả.
răng sữa của tôi rơi xuống đất, miệng chảy máu.
Mẹ tôi che mắt Giang Thanh Hoan :
“Đừng nhìn, sẽ gặp ác mộng đấy.”
Giang Thanh Hoan gạt tay mẹ ra, đưa tôi một tờ giấy lau, gói răng sữa nhỏ xíu.
“Xin lỗi , mẹ chỉ quá lo lắng sức khỏe của chị thôi.”
Đó là lần đầu tiên người đình xin lỗi vì nỗi oan ức của tôi.
Tôi tự nhiên chút thiện cảm chị .
nhà, Giang Thanh Hoan cầu mẹ gửi tôi váy cặp sách dùng qua của chị.
Tôi rất vui.
Cuối cùng cũng không cần mặc quần áo vá chằng chịt nữa.
Đến tận ngoại qua đời vào những năm cấp ba, cha mẹ mới đón tôi nhà.
Tôi nhút nhát, rụt rè, thiếu lễ nghĩa.
Hoàn toàn không giống Giang Thanh Hoan, người tự nhiên làm nũng họ.
Càng không chị , tự tin nở nụ cười rạng rỡ thanh mai trúc mã Lục Thần.
09
Tiếng chuông chói tai đánh thức tôi khỏi giấc mơ.
Là Lục Thần gọi đến.
Giọng anh khàn đục, trầm thấp, không được nghỉ ngơi:
“Mạch , cà vạt kẻ xanh navy mới mua anh để ở đâu?”
Tôi định trả lời, thấy bình luận hiện lên:
【Trời ơi, nam quá! Cầm cà vạt trên tay mà vẫn hỏi nữ đồ ở đâu!】
【Chẳng qua muốn tìm cớ để chuyện nữ , dỗ cô nhà thôi.】
Tôi ngập ngừng một chút:
“Vứt rồi, anh mua cái khác đi.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu mới phản ứng:
“Mạch , vẫn giận sao?”
Đối mặt câu hỏi của anh, tôi chỉ hờ hững:
“Tư Thanh không thích ăn bánh bao ở cửa hàng tiện lợi, …?”
Không đợi anh hết, tôi dứt khoát từ chối:
“Không . miệng thằng rất kén, anh không tin.”
“Xin lỗi, anh không cố ý làm phiền . Tư Thanh quen ăn món nấu, không thích đồ ăn bên ngoài.”
“Anh nên thuê chuyên dinh dưỡng. , sau này tìm không thấy đồ gì thì đừng gọi tôi nữa.”
Lục Thần im lặng.
Bình luận lên tiếng bênh vực anh:
【Nữ , đừng tuyệt tình nam thế! Anh tìm khắp nơi mà không thấy khách sạn ở, lo lắng cả đêm không ngủ.】
【Anh thực lòng , bị ràng buộc bởi lời hứa sẽ mãi Giang Thanh Hoan. Đừng ép anh nữa.】
, tình mà tôi không cảm nhận được, gọi là tình không?