Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Xung quanh người qua , tôi không dám nói thẳng, đành nói ẩn ý: “Ở bờ sông, bờ kia có hoa sen đỏ, hai người người ở trên thuyền, người ở đầu cầu…”
Tôi chưa dứt lời, vẻ mặt của Hứa Nhiễm và Quý Chiêu trở nên nghiêm trọng.
“ vậy mà vẫn nhớ.” Hứa Nhiễm khẽ thì thầm: “Điều có lẽ thấy không ít kiếp nạn.”
ấy xé tờ giấy ghi chú, viết dãy số đưa tôi: “, đây là WeChat của chị.”
khi Hứa Nhiễm và Quý Chiêu rời đi, tôi thêm WeChat .
ID rất kỳ lạ.
Gọi là Kẻ Ngược Dòng.
Tôi chưa kịp chào , biểu tượng cảm xúc bị ném sang, là vài dòng khiến tôi nổi da gà.
[Người trọng có thể sống sót hay không, phải xem ý trời.]
[Tình hình của bây giờ rất không ổn, không khéo c.h.ế.t thêm lần nữa.]
[Nếu gặp nguy hiểm, hãy gửi tin nhắn WeChat .]
Tôi cầm điện thoại, đầu ngón hơi run rẩy.
Mấy nút thắt của kiếp trước, tôi tránh được hết rồi.
Lẽ nào Mạc Khả Nhi… có chiêu trò mới gì để hại c.h.ế.t tôi?
7
Tôi nhốt mình trong phòng, nghiêm túc suy nghĩ cả đêm, quyết định thay đổi chiến lược cách thích hợp.
Vì vậy, khi Giang Việt gọi điện thoại tôi, tôi không cúp máy như thường lệ mà nghe máy.
Giang Việt có chút bất ngờ, thở phào nhẹ nhõm: “Dư Nhu, cuối cùng cũng không giận anh nữa.”
Tôi cố gắng kiềm chế cơn muốn đảo mắt, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì?”
“Thứ sáu là của anh.” Giang Việt nói: “Các bạn học , Dư Nhu, mừng anh, đúng không?”
Các bạn học .
Tôi khẽ nhạt, : “Mạc Khả Nhi cũng ?”
Giọng Giang Việt có chút nghẹn ngào: “Ừm, nếu không muốn…”
“Không, tôi không có ý , tôi mừng anh.”
Cúp điện thoại, tôi mỉm nhạt.
Mạc Khả Nhi cũng khá lợi hại, bảo thi đại học thì phát bệnh, bảo đi dự thì lập tức bình thường.
Nhưng không sao, vốn dĩ tôi cũng muốn tìm cơ hội quan sát động tĩnh của .
Vì vậy, tối thứ sáu, tôi đúng hẹn bữa của Giang Việt.
Bữa được tổ chức trong phòng riêng của hội sở tư nhân, Giang Việt đương nhiên là nhân vật chính, được mọi người vây quanh ở giữa.
Mạc Khả Nhi đứng ngay cạnh anh , có thể thấy được trang điểm kỹ lưỡng, trang điểm nhẹ, mặc váy Chanel.
Tôi khẽ nheo mắt — bộ váy là của tôi.
Hôm nay tôi vốn định mặc bộ váy nhưng phát hiện trong tủ quần áo không có, bảo mẫu cũng nói không thấy, đành phải tạm thời lấy bộ khác.
Không ngờ mặc trên người Mạc Khả Nhi.
Nhà họ Giang là gia tộc có m.á.u mặt, của Giang Việt mang tính chất xã giao, thỉnh thoảng có người trong giới kinh doanh rượu vị thiếu gia tương lai .
khi rượu xong, họ nhìn Mạc Khả Nhi cạnh Giang Việt, Mạc Khả Nhi cũng mỉm chào họ.
“Sớm nghe nói thư rất xuất sắc, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Công ty chúng tôi luôn có ý định hợp tác với tổng, nếu có thể, hy vọng thư có thể nói giúp chúng tôi vài lời.”
“Đây là món tôi chuẩn bị phu nhân…”
Mạc Khả Nhi tươi rạng rỡ, nói rằng mình mang lời nói và tặng đầy đủ nhưng chưa kịp nhận hộp , bàn từ cạnh vươn ra giành lấy hộp .
Bàn đương nhiên là của tôi.
Cầm lấy hộp , tôi mỉm gật đầu cảm ơn người tặng : “Mẹ tôi thích nhất là kem dưỡng da của thương hiệu , tôi thay mẹ cảm ơn ngài.”
Khách khứa sững người, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, do dự : “ là…”
“ Dư Nhu.” Tôi hào phóng đưa ra, bắt chào đối phương.
Khách khứa ngơ ngác.
“Vậy vị thư là…”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Mạc Khả Nhi.
Rõ ràng, trước ngoài các bạn học của chúng tôi, những người khác coi Mạc Khả Nhi là tôi.
Dù sao, người có hôn ước với Giang Việt là tôi, người đứng cạnh Giang Việt trong hôm nay cũng nên là tôi.
Mạc Khả Nhi, rõ ràng là chim khách chiếm tổ chim thước.
Chưa đợi Mạc Khả Nhi mở miệng giới thiệu bản thân, tôi giành nói trước: “Chú, chú mừng Giang Việt, cũng muốn nhân tiện thông qua tôi gửi nhà họ , bây giờ hai mục đích đạt được, hà tất phải quan tâm người khác là ai?”
Tôi nói xong, mặt Mạc Khả Nhi lập tức trắng bệch.
Vị khách cũng là người thức thời, dù sao ông cũng có việc nhờ vả nhà tôi vì vậy lập tức hùa theo tôi: “ thư nói rất đúng, vừa rồi nhận nhầm người thật là ngại quá, thư ăn nói lưu loát rõ ràng như vậy, không hổ là con nhà danh gia vọng tộc.”