Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chỉ còn cách đợi hai người trong phòng “kết thúc trận chiến”, rồi tôi đi tìm Chu Hoài Xuyên nói rõ mọi .
Tôi ngửa đầu, lại tu một ngụm rượu, vẫn thấy chua lè.
rượu này, đúng là khó uống thật.
4
Thật tôi tưởng tượng rất nhiều về cảnh mình tay Chu Hoài Xuyên.
Tôi luôn cho rằng, kiểu gì tụi tôi cũng tay trong hòa .
Dứt khoát, nhẹ nhàng, sau đó vẫn có thể bạn.
Tôi không ngờ, chúng tôi lại kéo dài tới sáu năm.
Và càng không ngờ… anh lại .
Chu Hoài Xuyên đó!
Chính là người bị một cô gái xinh đẹp say xỉn ôm lấy, anh còn lùi bước, cô ta té rầm mà không thèm đỡ!
Tôi nghĩ, nếu có người trong mối quan hệ này, khả năng cao là tôi chứ không phải anh.
Vậy mà người chưa kịp lạc đường là tôi, lại bị Chu Hoài Xuyên cướp vai mất rồi.
Tôi lại tu thêm một ngụm rượu, bực bội trào dâng trong lòng.
“Tốt nhất là mau xong đi, đừng để tôi thấy cảnh ghê tởm đó.”
Tôi nghiến răng, chửi thầm một câu:
“Đồ đàn ông cặn bã!”
Nhưng mắng cũng vô dụng, tiếng trong phòng ngủ ngày càng dữ dội.
Tôi nghi ngờ luôn là họ bám sát mép tường, nếu không sao âm thanh nghe rõ mồn một thế?
Bực không chịu được, tôi khỏi rót nữa, ôm luôn chai mà tu.
Uống đến đáy chai trống không, tôi liếc điện thoại, bắt đầu thấy có gì đó không ổn.
Hơn hai tiếng rồi, trong phòng vẫn còn âm thanh.
Một lần ngừng nghỉ cũng không có?
đó… có khả thi không?
Tôi nín thở, bật dậy, đầu choáng váng quay cuồng.
Đến tôi bước đến cửa phòng ngủ, âm thanh thở dốc của nam nữ bên trong vẫn hoà quyện ngọt đến ớn.
Tôi đứng lại thật lâu, mới nhắm mắt, đưa tay vặn nắm cửa, đẩy mạnh cánh cửa phòng ngủ.
Tôi đi lối trải đầy cánh hoa hồng.
Và rồi, tôi đối diện ánh mắt chết của Chu Hoài Xuyên.
Anh mặc áo sơ mi trắng, ngồi bên mép giường, mắt cụp xuống, bật cười nhạt không rõ xúc.
Âm thanh từ điện thoại lập tức tắt ngấm.
Căn phòng lập tức rơi vào im tuyệt đối.
Yên tĩnh đến mức tôi nghe rõ tiếng thở khẽ khàng của Chu Hoài Xuyên.
Tôi đứng cứng ngắc tại chỗ.
Hồi lâu sau, tôi nghe thấy anh thở dài một tiếng.
Anh đưa tay vuốt ngược tóc, để lộ trán cùng đôi mắt đỏ ngầu.
“Hứa Nhuyễn Nhuyễn,” anh khàn giọng nói, “Lăn qua đây.”
5
Khoảnh khắc thấy đôi mắt đỏ hoe của Chu Hoài Xuyên trong bóng tối, ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi chính là – Chạy! Phải chạy ! Không chạy là toi!
Cơ thể tôi ứng còn nhanh hơn não, chân vừa kịp lùi lại hai bước.
giây tiếp , người tôi bị kéo mạnh sang một bên.
Tôi mất kiểm soát, đập người vào tường, nhưng đầu lại ngã vào lòng bàn tay mềm của Chu Hoài Xuyên.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, xạ định trốn, nhưng hiện người mình bị anh giam chặt trong lòng, không còn đường thoát.
“Em chạy gì?” Giọng Chu Hoài Xuyên mang chút mỉa mai: “Sợ anh ăn thịt em chắc?”
Anh nắm lấy cằm tôi, mạnh mẽ ép tôi ngẩng đầu, buộc tôi phải đối diện ánh mắt anh.
“Hứa Nhuyễn Nhuyễn, em gì cũng không sợ, giờ vẻ mặt này, em định lừa ai?”
Chu Hoài Xuyên cười như không cười, rõ ràng là kề sát tai tôi thì thầm, nhưng tôi vẫn nghe thấy sự nghiến răng ken két trong đó.
Tôi ho nhẹ một tiếng, cố nén sự hoảng loạn trong lòng:
“ tĩnh , Chu Hoài Xuyên, anh tĩnh lại đi.”
“Anh rất tĩnh.” Chu Hoài Xuyên vẫn không đổi sắc, mặt lạnh tanh.
Anh càng nói mình tĩnh, tim tôi càng đập loạn.
Chu Hoài Xuyên là kiểu người nói một đằng nghĩ một nẻo.
Anh mà bảo không ghen thì tức là ghen.
Anh mà bảo tĩnh… thì chắc chắn nổi điên.
“Em xin mà.” Tôi cắn răng, cố hạ giọng nũng nịu cho qua :
“Chu Hoài Xuyên, đừng giận nữa mà, tất là của em, anh muốn chửi, muốn đánh cũng được, em chịu hết.”
Miễn sao đừng tôi bằng ánh mắt trống rỗng đó nữa.
Thật sự đáng sợ.
Nói xong, tôi liếc trộm mặt anh, thấy anh vẫn lạnh như băng, bèn nuốt nước bọt, khẽ kéo vạt áo anh, giọng mềm như bún:
“Em biết rồi mà.”
Chu Hoài Xuyên im tôi quậy đủ trò, rất lâu vẫn không nói gì.
Tôi bắt đầu nghĩ có nên nhón chân lên hôn anh một cho anh hạ hỏa không thì…
Bỗng nghe Chu Hoài Xuyên hỏi khẽ:
“Em sai ở đâu?”
6
Đây là cho tôi cơ hội để nhận à?
Mắt tôi sáng rực lên, lập tức tỉnh táo, vội vàng nói:
“Em không nên im bỏ đi nước ngoài, hoàn toàn không nghĩ đến xúc của anh. Em nhận sai của mình rồi!”
Nói xong, tôi Chu Hoài Xuyên bằng ánh mắt lấp lánh, mong đợi ứng của anh.
Khóe môi Chu Hoài Xuyên hơi nhếch lên, tôi lập tức thấy có hy vọng.
Nhưng giây tiếp , giọng nói của anh vang lên bên tai tôi:
“Còn gì nữa?”
Còn gì nữa?
Tôi sững người tại chỗ.
Biểu mờ mịt của tôi bị Chu Hoài Xuyên bắt trọn.
Anh cụp mắt xuống, bỗng nhiên cong môi cười khẩy, buông lỏng tay khỏi người tôi.
“Hứa Nhuyễn Nhuyễn, yêu em ấy năm, anh hiện… mình đúng là đồ hèn.”
Một câu đầu đuôi ấy khiến tôi biết phải ứng sao.
Tôi đưa tay định kéo anh lại, nhưng anh tránh đi.
“Anh nghĩ, nếu lúc em nghe thấy những tiếng động kia mà xông vào trong vòng một phút, anh tha thứ cho em mất tích hai tháng trời không một tin nhắn.”
Đôi mắt Chu Hoài Xuyên đỏ ngầu, giọng cũng lộ vẻ chua xót:
“Năm phút trôi qua, anh lại nghĩ, nếu mười phút em vào, anh cũng có thể miễn cưỡng không giận em nữa.”
“Nhưng anh chờ… hết một tiếng, rồi lại một tiếng.”
“Cho đến tận vừa rồi,” giọng anh khẽ run, “anh vẫn tự nhủ, chỉ em cúi đầu một lần, chịu giải thích một câu, anh tự lừa mình tin rằng, ít nhất em vẫn còn chút anh.”
“Nhưng vì sao, đến việc lừa anh… em cũng không thèm?”
Chu Hoài Xuyên bất ngờ vung tay đấm mạnh vào tường, máu từ khớp tay rỉ , nhưng anh buồn quan tâm.
Tôi đối mặt ánh mắt đỏ hoe đầy đau đớn của anh, toàn thân cứng đờ, hoàn toàn im .
Như anh nói, tôi nghe thấy những tiếng rên rỉ trong phòng ngủ…
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến không phải là: “Bạn trai ! Phải điên lên! Phải đập chết đôi cẩu nam nữ đó!”
Mà là: “Tốt quá rồi! Anh ta ! Không cưới nữa!”
Chu Hoài Xuyên không nói sai, nên tôi thể bác gì.
Không khí trong phòng ngủ trở nên ngột ngạt.
Tôi thấy ngực nghẹn lại, cố gắng mở miệng nhưng lại không được một âm nào.
Chu Hoài Xuyên đứng đó, đôi mắt cụp xuống, máu trên tay nhỏ xuống nền nhà giọt.
Tôi đứng một lúc lâu mới gắng gượng lên tiếng:
“Em… để em đi lấy hộp y tế băng lại cho anh.”
Chu Hoài Xuyên không ngăn tôi.
Mãi đến tôi sắp rời khỏi phòng, anh mới cất giọng.
“Không phiền em nữa.”
Anh không ngẩng đầu, giọng thản:
“Anh cũng không muốn tiếp tục bị em dắt mũi như một con chó nữa.”
Chu Hoài Xuyên giữ nguyên tư thế, giọng nói khàn khàn nhưng dứt khoát:
“Hứa Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta tay đi.”
Tôi nghẹn thở, quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng của anh.
7
Tôi và Chu Hoài Xuyên bên nhau sáu năm rưỡi.
Tôi nghĩ nếu tay, chắc đau đớn đến thấu xương, đến mức sống không nổi.
Nhưng thực tế thì không phải vậy.
Chu Hoài Xuyên thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà trong đêm.
Tối hôm đó, tôi nằm một mình trên chiếc giường lớn, không hề thấy lạ lẫm, thậm chí còn dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến sáng hôm sau, bị chuông báo thức đánh thức, tôi thói quen tay tìm người bên cạnh, nhưng lại chạm vào khoảng không.
Đúng lúc ấy, tôi mới ứng lại.
À… hình như Chu Hoài Xuyên tay tôi thật rồi.
Lúc anh còn ở bên, tôi không thấy gì đặc biệt.
Nhưng anh đi rồi, căn nhà này bỗng dưng trống trải kỳ lạ, thiếu hẳn hơi người.
Tôi ngồi thừ trên ghế sofa, rót một ly nước nóng, chậm rãi nhấp ngụm.
Không biết nên gì tiếp .
Vừa bật điện thoại lên, tin nhắn từ bạn bè nổ tung như pháo hoa.
【Trời má! Cậu Chu Hoài Xuyên tay rồi hả? Bị bắt quả tang à?!】
【Không thể nào nha! mức độ yêu cậu của Chu Hoài Xuyên, dù cậu có gì sai, chỉ khóc một là anh ta tha thứ mà?!】