Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Xin lỗi… Anh không giấu em , anh là…”
Cậu ấy dừng lại, nghiêng đầu nhìn chim trân châu, cuối cùng… không nói nữa.
Tôi hiểu rồi.
Cậu ấy sợ, sợ tôi biết mối liên kết kỳ lạ giữa cậu và chú chim rồi nghĩ cậu là quái vật, sẽ tránh xa cậu.
Nhưng tôi thực sự không tâm.
Chim trân châu thương.
Mà… cậu ấy cũng thương.
Cả hai đều đáng yêu cả!
Tôi thở dài, bụng sẽ thẳng thắn nói rõ luôn, thì chuông cửa reo.
Một gương da ngăm rạng rỡ hiện ra trước mắt – Là Thẩm Khiêm Dục.
“Nè, đây là vở ghi chép buổi trước. Nhưng mà tui hỏi thật, cậu có vở riêng rồi còn gì, cứ mượn vở tui hoài vậy?”
Một cuốn vở bìa đỏ dày cộp đập vào mắt tôi.
Tạ Lẫm Chu khựng lại, quay sang nhìn tôi bằng mắt khó hiểu, nhanh tay đón lấy cuốn vở.
Nhưng Thẩm Khiêm Dục buông tay sớm.
Rầm.
Vở rơi xuống đất.
Từng trang giấy gió hành lang thổi tung lên, một tờ ghi chú trong đó rơi bên chân tôi.
Tôi cúi người nhặt, thấy nét chữ quen thuộc liền sững người.
Nét chữ… y chang “ Ơn” – fan cứng tôi mạng!
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Khiêm Dục đang nhìn tôi.
Cậu ấy híp mắt, nở nụ cười đầy ẩn ý:
“Cậu là Mạnh Chi đúng không?”
Trước kia lúc Thẩm Khiêm Dục gửi lời mời kết bạn, đạn mạc gọi cậu là điều hòa trung tâm, nên tôi vốn đã chẳng có .
Dù chấp nhận kết bạn cũng chẳng nhắn gì thêm.
Nhưng tôi không ngờ…Cậu ấy chính là “ Ơn”?!
Trời . Hối hận chết mất.
Biết vậy hồi nãy tôi đừng nhặt tờ giấy kia.
“Ừm.” – tôi uể oải đáp, nhét tờ giấy vào tay Tạ Lẫm Chu, quay đi chơi với chim trân châu cho qua chuyện.
Nhưng Thẩm Khiêm Dục như… một con heo đất lao từ bên cạnh Tạ Lẫm Chu, dí sát tôi mà ríu rít không ngừng.
“Ê em , không trả lời tin nhắn anh vậy?”
“Em nỡ lòng nào để một mỹ nam đợi tin nhắn đến tan nát cõi lòng chứ~?”
“Lần trước em nói , gì mà tới mức ăn một bịch khoai tây xong quên luôn anh?”
…
Ừm.
Tui ăn khoai tây thiệt. Khoai Lays cũng là… chuyện chính đáng mà!
Nhưng đương nhiên tôi không thể nói vậy.
Tôi cười lễ phép:
“À… em .”
Thẩm Khiêm Dục nhìn tôi một lúc lâu, rồi cười nhẹ, không hỏi nữa.
Cậu vòng tay khoác vai Tạ Lẫm Chu, ngả ngớn hỏi tôi:
“Nè Mạnh Chi, em thấy anh cũng trai lắm đúng không?”
Còn nhướng mày.
Đạn mạc nổi sóng:
【Haha tui nhớ khúc ! Bé em “ừ” cho có, mà anh trai lạnh liền bốc khói gan nổ – tối uống say rồi gọi điện tỏ luôn.】
【Chuẩn tới đoạn “Mạnh Chi, anh thích em, thích lắm lắm luôn đó!”】
【Ơ kìa! Sau đoạn là tới ôm – hôn – chạm rồi đó nhaaa~】
…Gì?! Chuẩn tới đoạn tiếp xúc thân thể rồi á!?
Bắt trúng keyword, tôi không do dự giơ ngón với Thẩm Khiêm Dục:
“ trai! Siêu luôn! nói là còn hơn cả Tạ Lẫm Chu ấy chứ!”
Thẩm Khiêm Dục sững lại, cười mà lại ngại, cuối cùng nhăn nhăn như Chiến thần lệch mép:
“Khụ, không đến mức vậy ha… nói chung, tụi anh ngang tài ngang sắc đi~”
Tạ Lẫm Chu thì im như tượng, mắt sâu hút nhìn tôi không chớp, hàng mi dài in bóng xuống đôi mắt u tối kia.
Tôi làm như không thấy, tiếp tục phũ:
“Anh trường à? Cho em đi nhờ luôn nha~”
Thẩm Khiêm Dục liếc qua Tạ Lẫm Chu đang đứng như trời trồng, cười toe:
“Ok luôn! Anh chạy xe điện tới mà, chở em ! Nắng , gió nhẹ, lại có anh trai – không khác gì cảnh phim Hàn Quốc em! Cơ mà em nhớ nè, đừng rung động đó nha~”
Nói xong còn nháy mắt với tôi.
sau đó…RẦM.
Tạ Lẫm Chu đẩy mạnh cậu ta ra cửa.
“Ê ê ê, bạn tôi, đẩy tôi làm gì?! Mạnh Chi , em ra đi! Anh đợi em ở hành lang nha Mạnh Chi!!”
“Ok anh ! Em ra liền!”
Tôi với Thẩm Khiêm Dục đóng phim ngược yêu trước Tạ Lẫm Chu.
Còn cậu ấy… trở thành tên phản diện ngăn cách đôi trẻ.
Tôi giả vờ dọn đồ, mắt liếc trộm Tạ Lẫm Chu.
Cuối cùng, khoảnh khắc tôi kéo khóa balo lại…cậu ấy chịu không nổi nữa.
mắt vốn lạnh nhạt giờ đây đầy van nài.
“Có thể… đừng đi với cậu ta không?
“Anh có xe. Anh chở em trường được không?”
Tôi đeo balo, cười với cậu.
“Không cần anh. Nhân tiện nói luôn, em theo đuổi anh từng ấy thời gian… em mệt rồi.
“Sau em không đến nữa . Anh tìm người khác chuyên nghiệp hơn mà chăm chim nhé.”
Đi ngang qua, Tạ Lẫm Chu nắm lấy cổ tay tôi.
Lần , cậu không buông.
Nhưng lực không mạnh, cần tôi khẽ nhúc nhích là rút tay ra được.
“…Anh…” – cậu cúi đầu, tóc mái rũ xuống trán, “…anh không phớt lờ em .”
“Vậy anh nói lý do đi.”
Tạ Lẫm Chu ngẩng lên, nhìn tôi một lúc lâu rồi lại cúi xuống.
Tôi tưởng cậu lại giấu kín như trước, ai ngờ…
“Anh… không hiểu lại liên kết với con chim đó.”
“… vậy?”
Tạ Lẫm Chu ngây ra:
“Em không sợ à?”
“Sợ gì chứ? thương chết đi được!”
Tôi kiễng chân, đưa tay chọc má cậu như đang chơi với chim trân châu:
“ thương. Em rất thích.”
Tạ Lẫm Chu nhìn tôi không tin nổi.
Nhưng mắt dần chuyển từ sửng sốt thành mừng rỡ vô hạn.
Cậu cúi đầu thật nhanh.
Tôi tưởng cậu sẽ hôn.
Ai ngờ cọ mũi vào mũi tôi, cười ngốc nghếch như một đứa trẻ.
“Anh cũng thích em.
“A Chi, anh cũng thích em!”
Tôi chưa kịp vui mừng đã tay ra cửa:
“Nhưng… Thẩm trưởng còn đợi em ngoài kia.”
Còn chưa dứt câu, Tạ Lẫm Chu đạp cửa.
Thẩm Khiêm Dục đang dán tai nghe lén đẩy bật vào tường, loạng choạng vài bước mới đứng vững.
Cậu làm bộ ngầu, dựa vào khung cửa thổi một tràng huýt sáo:
“Đi không muội…ưm!”
Tạ Lẫm Chu không nói không rằng, giơ hai ngón tay bóp miệng cậu ta lại.
“Cậu tự đi.”
Nói xong, đóng cửa luôn.
Tôi ngăn lại, tiện tay cầm cuốn vở kệ, nhìn phía Thẩm Khiêm Dục:
“ ơn anh vì mấy lần giúp em giải đề nha!”
Thẩm Khiêm Dục ngớ ra:
“? Giải đề gì? Mình mới gặp nhau lần đầu mà?”
Tôi khựng lại:
“Ủa… chẳng anh là fan em ?”
“? Em là influencer ?”
Nhìn mắt mờ mịt cậu ấy, tôi nhận ra mình có lẽ nhận nhầm người.
Nhưng chữ viết cậu… y chang “ Ơn” mà…
Tôi nhíu mày, mở profile fan “ Ơn” điện thoại ra:
“Không nick anh ?”
Thẩm Khiêm Dục nhìn một , híp mắt cười mỉa, mắt lướt qua tôi rồi đâm thẳng vào phía sau lưng tôi:
“Ủa, hóa ra ông anh nhà mình mượn vở tôi lâu như vậy là để… tán á, heh.”
Tôi trố mắt quay đầu lại, nhìn Tạ Lẫm Chu:
“Là anh?!”
Chưa kịp cậu trả lời, Thẩm Khiêm Dục chặn trước:
“Trời muội! Em giỏi vậy không đoán ra? Nick đó tên ‘ Ơn’, mà ổng họ Tạ đó?!”
…
Không tôi không đoán ra.
là tôi không tin nổi.
Cậu ấy có thể là fan cứng tôi chứ!!!
Vậy thì… những gì tôi post mạng suốt một năm rưỡi qua cậu…Cậu ấy đã xem hết rồi á ?!?!?!
13. – Góc nhìn Tạ Lẫm Chu:
Thật ra… lần đầu tiên cậu gặp Mạnh Chi không là trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh hôm đó.
Mà là vào mùa hè sau khi cậu vừa tốt nghiệp cấp ba.
mẹ kế đuổi khỏi nhà, không xu dính túi, thậm chí đến điện thoại cũng chưa kịp mang theo.
Ngoài trời mưa như trút.
Không còn nơi nào để đi, Tạ Lẫm Chu đành ngồi trong một cửa hàng tiện lợi, ngẩn ngơ nhìn mưa rơi ngoài cửa kính, tự hỏi khi nào mới tạnh.
Bên cạnh là một mặc đồng phục màu xanh dương, vừa ăn onigiri vừa thu âm giọng gửi ai đó.
“Biên tập , quyển bốn chắc em nộp trễ nha… hè em đi thêm, chắc không kịp rồi…”
Truyện tranh?
Là họa sĩ truyện tranh à?
Tạ Lẫm Chu thoáng ngẩng đầu nhìn, mắt rơi vào bóng phản chiếu gương.
để tóc ngắn kiểu sinh.
Ừm.
Cũng… khá thương.
Cậu nhìn thêm chút nữa thì mắt dừng lại nơi… onigiri trong tay .
“Ục ục ục—”
Bụng cậu bất thình lình kêu to một tiếng.
dừng lại giữa chừng, liếc nhìn cậu một … rồi lập tức quay lại, ăn nốt một phát hết sạch miếng cơm còn lại, uống thêm ngụm nước cho trơn.
Tạ Lẫm Chu: “…”
Tôi có giật mà?
Cậu quay đi, nhìn lại hình ảnh phản chiếu chính mình tấm kính.
Khẩu trang và mũ che kín .
Cũng may, có thể giấu đi vẻ khổ sở tơi tả lúc đó.
Bất chợt – một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn đưa vào trong tầm nhìn.
3, 4 onigiri được đặt trước cậu.