Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi run rẩy nói:

 “Không được! Tôi có thể đưa anh tiền làm tiền thế chân… Đợi khi mấy người rút khỏi đây, anh trả lại tôi cũng được!”

Gã xăm trổ túm lấy cổ áo tôi, lắc đầu:

 “Cô tưởng tôi ngu à? Cô có đưa bao nhiêu tiền cũng vô dụng, chỉ cần cô báo cảnh sát, là tôi chết chắc.

 Nhưng bọn tôi có số điện thoại của tất cả các ông bố trong trung tâm dưỡng … kể cả số của bố chồng cô.

 Cô dám phản bội, từng người một sẽ nhận được ảnh của cô.”

Tôi nắm chặt lấy áo mình, không buông.

 Nếu bị người như thế chụp ảnh… tôi mới thực sự là hết đời.

tôi không hợp tác, liền thô bạo đè tôi xuống.

 Tên cũng nhào tới, cùng nhau lột áo tôi.

Tôi bị ép nằm trên sàn lạnh như băng.

 Phụ nữ vốn không được nhiễm lạnh, nhưng mặt đất tỏa ra cái rét cắt da, xuyên vào tận ruột gan.

 Bụng tôi bắt đầu đau dữ dội.

Tôi giãy giụa, vật lộn, bắt đầu chảy ra loang lổ.

 Tôi cũng không rõ đó là sản dịch hay là vết khâu bị rách toạc rồi.

Tên chửi một câu:

 “Gớm thật!”

Tôi như vụn.

 Đau lắm.

 Tôi đau đến mức không , lại còn phải nhục đến thế !

Gã xăm trổ khùng, túm lấy tôi, đập đầu tôi lần xuống sàn!

Tôi một tay ôm đầu, một tay giữ bụng.

Đau đớn khắp nơi, tôi muốn phản kháng nhưng… không còn một chút sức lực.

Chồng tôi đứng đó, mắt trơ trơ mọi chuyện diễn ra.

Tôi vốn không hy vọng hắn cứu tôi, nhưng hành động đó của hắn… vẫn vượt quá giới hạn tam quan của tôi.

Trong tôi đang khổ sở giãy giụa trên mặt đất, hắn bật dậy, hốt hoảng lao về phía cửa!

Hắn chộp lấy tay nắm cửa, nhưng cửa bị khóa trái ngoài.

Dù hắn loay hoay thế nào cũng không mở ra được.

Gã xăm trổ lạnh lùng liếc qua:

 “ ngoài khóa trái rồi, mày chạy không đâu.”

Chồng tôi phát điên lên.

  cạnh cửa có cái tủ đựng giày nhỏ, hắn như chó, bất ngờ nhấc cái tủ lên, nghiến răng hét:

 “Bố mẹ làm ăn cũng khổ cực! Mày không cho , thì cứ đánh chết , nhưng đừng mong cúi đầu!”

Tôi nằm trên sàn, hắn – người chồng tôi từng yêu thương…giờ đây thét như điên dại, không phải để cứu tôi.

là..hắn muốn chạy về trước để tẩu tán hết tài sản!

Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, gặp nạn thì mỗi con bay một ngả.

Dù tai họa hôm nay là do hắn mang tới, hắn cũng chẳng định trách nhiệm.

Một thằng đàn ông – nhân vợ đang ở ba ở cữ chăm con – lại chạy lên bốn chơi gái, thì có cái khỉ gì gọi là trách nhiệm?

chồng tôi cầm cái tủ giày rú như lên cơn, tên xăm trổ cũng điên.

 Hắn buông tôi ra, móc túi áo ra một con dao lò xo, mặt mày hằm hằm tiến lại gần:

 “Mày định dọa ông mày đấy hả? Được, mày đập một phát, đâm mày một nhát, xem hôm nay ai chết!”

Tên cũng không còn quan tâm đến tôi nữa.

 Hắn vớ lấy cái tủ đầu giường cạnh, giơ cao lên và lao vào người chồng tôi!

Chồng tôi sợ đến nhấc hẳn một chân lên, nhảy dựng cả người, miệng hét lên một tiếng the thé đầy… nữ tính.

Hắn tránh được, cái tủ đầu giường va mạnh vào cánh cửa chống trộm phía , rầm một tiếng vang trời, làm méo cả khung sắt.

 Nhưng đúng đó, gã xăm trổ dí sát con dao vào mặt hắn.

Chồng tôi – cái kẻ rú muốn “liều chết” – mặt lập tức tái mét không còn hột .

Toàn thân hắn run rẩy, tay cầm tủ giày cũng run cầm cập như bị sốt rét.

 Rồi cái tủ ấy… rụng xuống đầu hắn.

 “Bộp!”

 Hắn quỵ luôn xuống đất, đầu gối va mạnh xuống nền đá.

Tay vẫn run lẩy bẩy, hắn ngẩng đầu gã xăm trổ, miệng run rẩy như sắp khóc, vươn tay ra nắm lấy cánh tay hắn:

 “Anh ơi… có gì nói… là em sai rồi… em không dám nữa đâu… em không ngông nữa đâu…”

Gã xăm trổ mất kiên nhẫn, vung tay tát vào mặt hắn một phát trời giáng!

“BỐP!”

Chồng tôi vẫn mặt dày không nhúc nhích, còn ôm lấy tay hắn không buông:

 “Đáng đời em , anh muốn đánh thì đánh em, đừng rút dao, đừng giết em…”

không ai còn chú ý đến tôi.

Tôi tranh thủ chỉnh lại quần áo, run rẩy chống tay, gắng gượng đứng dậy.

Ánh mắt tôi lia khắp phòng.

 Cửa bị chặn rồi.

Nhưng… cửa sổ vẫn còn.

Tôi nhào đến cửa sổ, tiếng động khiến cả tên lẫn chồng tôi đều trợn mắt sợ hãi.

Tên hét lớn:

 “Anh! Cô ta định nhảy !”

Tôi mở tung cửa sổ, nửa thân người chui ra ngoài.

Gã xăm trổ liếc qua, mặt không biến sắc, cười lạnh:

 “Nhảy , có bản lĩnh thì nhảy. Đừng tưởng ông đây dễ bị dọa!”

Tôi cắn răng đựng cơn đau, leo hẳn lên bậu cửa.

 Gió ngoài lạnh cắt da thịt, rít qua vết khâu vẫn còn đau buốt.

Tôi quay đầu lại, vào tên chồng đang quỳ rạp dưới đất.

Ánh mắt tôi rực lửa, nghiến răng nói từng chữ:

 “Nếu hôm nay tôi còn sống rời khỏi đây, tôi sẽ bắt anh trả giá gấp nghìn, gấp vạn lần!

 Nếu tôi chết – tôi cũng sẽ làm ma, ám lấy anh cả đời!”

Tên xăm trổ bực bội ngắt lời tôi:

 “Đừng giở trò hù dọa nữa. Dưới là con mày đấy, mày nỡ chết thật à?”

Tôi thở hổn hển, mỗi nhịp thở như dao cứa vào bụng.

 Dưới là con tôi. Tôi mới làm mẹ.

lần đầu tiên cho con bú, tôi và con có một sợi dây vô hình gắn kết.

 Nó có một người cha như vậy, tôi sao nỡ bỏ con !

Trung tâm dưỡng nằm cạnh hồ để đảm bảo yên tĩnh. Đối diện không có khu dân cư, chỉ có một hồ lớn vắng tanh.

 Dù tôi có đến khản cổ, cũng chẳng ai biết tôi đang gặp chuyện gì.

Tôi bám chặt tay vào bậu cửa sổ, đưa chân thò xuống dưới.

 Tôi vốn không định tự tử, tôi nhớ rất rõ ba là khu của các bà mẹ !

Tôi cắn răng, đau run, dùng chân đá mạnh vào cửa sổ dưới !

“RẦM!”

 Một tiếng giòn vang lên, cửa sổ dưới ba bị tôi đá , kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ!

Tôi biết, có người phát hiện ra tôi rồi!

Sắc mặt gã xăm trổ lập tức biến đổi, hắn lên:

 “Không xong rồi! Con đàn bà không định nhảy thật!”

Kính đâm sâu vào chân tôi, tuôn như nước, đau đến mức tôi suýt không bám tay vào cửa sổ.

 Tên xăm trổ lao tới, nắm lấy tay tôi, ra sức kéo lên.

Tôi khóc cầu cứu, vì tôi biết, người ở dưới tôi!

Nhưng ngay giây đó, tôi cảm nhận được… ai đó đang đẩy chân tôi phía dưới.

Tôi cúi đầu xuống – ngớ người.

Không phải là mẹ bỉm nào cả, là… quản lý bán hàng của trung tâm dưỡng !

Tôi nhận ra cô ta.

  tôi đến xem chỗ, cô ta luôn miệng gọi tôi là “em gái”, nhẹ nhàng dẫn tôi ký hợp đồng.

 Cũng cô ta insist bắt chồng tôi phải để lại số điện thoại.

Giờ đây, gương mặt đó lại đang thô bạo đẩy chân tôi dưới lên, phối hợp cùng tên xăm trổ lôi tôi trở lại bốn!

Tên xăm trổ hỏi nhanh:

 “Dưới có khách không?”

Cô ta đáp gấp:

 “Tôi nghe có chuyện là lập tức dụ hết các bà mẹ chỗ khác rồi. Sợ bị phát hiện, may tôi tới kịp!”

Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Tôi bám chặt vào khung cửa sổ, chết cũng không bị kéo lên, cố dồn toàn bộ sức lực đẩy thân xuống.

Tôi tưởng một quản lý bán hàng sẽ không thể độc ác bằng tên xã hội đen kia.

Tôi đánh giá thấp cô ta.

tôi nhất quyết không hợp tác, cô ta mất bình tĩnh, chộp lấy một mảnh kính , đâm vào chân tôi!

Tôi hét lên đau đớn, cô ta lại điên cuồng đâm tiếp, đâm lên như kẻ mất trí:

 “Lên ! Mau lên cho !”

chảy không ngừng, chân tôi bắt đầu tê cứng, gần như không còn chút sức lực nào.

 Tên xăm trổ và gã cùng kéo mạnh, tôi gần như bị lôi ngược trở lại bốn.

Trong khi đó, chồng tôi – bọn họ dồn hết sự chú ý lên tôi, tưởng cơ hội đến – hắn lại len lén vác tủ giày lên.

Tên xăm trổ quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao:

 “Mày dám?”

Chồng tôi sợ đến rụng rời, buông tủ xuống, lại quỳ gối, run rẩy:

 “Em không dám nữa! Các anh cứ xử nó… đừng động đến em…”

Tôi mình bị lôi ngược trở lại bốn, tay trượt khỏi khung cửa đầy , lòng tôi như nát.

Tùy chỉnh
Danh sách chương