Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
“Uyển Uyển, em nói đi chứ.”
Chị dâu đứng dậy, không vui khẽ đẩy tôi.
Tôi nhẹ nhàng mở miệng:
“ mươi triệu, con đã có cách rồi.”
“… sao?”
Ánh mắt mẹ tôi lập tức sáng rực lên.
“Chỉ là… có thể sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Giang.”
“Ý con là ?”
Tôi khẽ cười:
“Tối trong buổi tiệc, con gặp một thương nhân người Philippines.”
“Sau khi biết hoàn cảnh của con, ông ấy bằng lòng thay con chi trả mươi triệu.”
“Nhưng… ông ta đã có vợ con, con chỉ có thể làm nhân của ông ấy.”
“Con sự hết cách rồi, đành phải chấp nhận.”
“Chỉ là, một khi con và ông ấy công khai đi nhau, thì mối quan cũng không thể giấu được nữa.”
“Con sao có thể làm mất hết liêm sỉ như vậy!”
“Phải đấy! Nhà họ Giang ta là tộc thế , tổ tiên từng có người đỗ cử nhân tiến sĩ đấy nhé!
Nếu con làm nhân người ta, thì danh dự mấy đời của nhà ta coi như đổ sông đổ bể!”
Tôi nhướng mày, giọng bình thản:
“Vậy các người muốn sao? Bán bớt sản, gom mươi triệu trả cho nhà họ Chu nhé?”
phòng bỗng im phăng phắc.
Không một dám hé môi.
Bỗng, cha tôi – người nãy giờ vẫn im lặng – mở miệng:
“Số tiền đó… không thể không trả.”
“Mặt mũi nhà họ Giang… cũng không thể đánh mất.”
Tôi bật cười lạnh:
“Vậy thì, cứ cắt đứt quan tôi đi cho xong!”
Chị dâu ôm bụng bầu, lầm bầm đầy mỉa mai:
“Biết điều là tốt.”
Cuối , cha tôi đập bàn chốt hạ:
“Nhà họ Giang sẽ đăng báo tuyên bố đoạn tuyệt con. Nhưng chỉ là trên mặt báo cho có hình thức.”
“Con vẫn là con gái nhà họ Giang. ta không bỏ con.”
Tôi đương nhiên biết – đó chẳng qua là một màn kịch dối trá họ diễn cho tôi xem.
Chỉ cần số tiền đó được đưa cho nhà họ Chu, tôi sẽ lập tức bị đá khỏi cửa không chút nương tay.
Nhưng họ đâu biết – đó mới chính là điều tôi muốn.
13
Sáng hôm sau, đúng 9 giờ, tôi nhận được từ Trần Tông Đình.
“Giang Uyển, em kiểm tra tin nhắn đi, tiền chắc đã vào rồi.”
Tôi vội mở thoại.
Quả nhiên, mười phút trước, khoản báo có biến động.
“Em nhận được rồi.”
“Hôm đi giải quyết hủy hôn, anh sẽ cho xế tới đón em…”
“Trần Tông Đình, có thể… nhờ anh một được không?”
“Em nói đi.”
“Có thể… tạm thời đừng để biết ta sắp kết hôn được không?”
Tôi không muốn để nhà họ Giang – những kẻ tham lam như đỉa đói ấy – dính vào người Trần Tông Đình, rồi lại gây thêm rắc rối cho anh.
“Em không muốn biết?”
“Không phải không muốn. Chỉ là… tạm thời, được không?”
“…Được. Vậy anh sẽ để người khác đến đón em.”
Chỉ cần mươi triệu được chuyển vào khoản Chu Văn Uyên, và nhà họ Giang đăng báo cắt đứt quan tôi, thì từ trở đi, dù Trần Tông Đình có công khai hay âm thầm kết hôn, tôi cũng sẽ dốc toàn lực phối hợp.
Vì lúc đó, mối quan máu mủ đã bị đoạn tuyệt, nhà họ Giang sẽ không thể làm ảnh hưởng đến anh nữa.
Sau khi chuyển khoản cho Chu Văn Uyên, tôi chụp lại biên nhận làm bằng chứng.
Đúng lúc đó, thoại vang lên – là anh ta .
Tôi đang chằm chằm vào tờ báo có dòng thông báo ngắn ngủi rằng nhà họ Giang chính thức tuyên bố từ mặt tôi.
Tôi kỹ từng chữ, từng dòng, đi lại rất nhiều lần.
Sau đó, tôi lại cẩn thận chụp ảnh, rồi gấp tờ báo, cất giữ kỹ càng.
Giọng của Chu Văn Uyên hơi khàn:
“Giang Uyển, em lấy đâu số tiền đó?”
“ mươi triệu đâu phải con số , nhà họ Giang không có khả năng. cho em? Nói ràng!”
“ đó không liên quan đến anh.”
“Anh đã nhận được tiền, từ sau – ta chẳng còn bất kỳ quan nữa.”
Tôi định ngắt thì anh ta lại gấp gáp tên tôi:
“Giang Uyển, em tưởng anh chỉ vì mươi triệu?”
“Anh vì cái cũng không liên quan đến tôi nữa.”
“Giang Uyển, em phải biết , nếu anh không đồng ý, Hương Cảng , sẽ không có thằng đàn ông nào dám lấy em!”
Tôi khẽ cười trong thoại:
“Thế à?”
“Nếu anh không tin, cứ chờ xem.”
Tôi không muốn tốn thêm lời anh ta, lập tức cúp máy.
Vừa dứt , thoại lại đổ chuông.
Tôi định chặn số, nhưng màn hình là ba chữ quen thuộc: Trần Tông Đình.
14
“Nhà họ Giang muốn cắt đứt quan em?”
“Sao anh biết…?” Tôi hơi sững người. Tin tức của Trần Tông Đình đúng là nhanh .
“Giang Uyển.”
“Vâng?”
“Nếu em thấy buồn… thì đừng cố kìm nén.”
lòng, ban đầu tôi chẳng hề muốn khóc.
Từ tới lớn, tôi đã quá quen những điều , đến mức chai lì.
“Em không buồn đâu…”
Nhưng con người ta khi được quan tâm, lại càng dễ mềm lòng.
Vậy khi mở miệng, giọng tôi đã nghèn nghẹn từ lúc nào.
“Giang Uyển, em có thể khóc trước mặt anh.”
“Dù sao thì…”
“Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ là chồng em.”
Tôi không nhịn được nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Nhưng… trước khi anh làm chồng em, em đã lỡ sắp xếp cho anh một danh phận khác…”
“Danh phận ?”
Tôi lí nhí, nói rất .
Trần Tông Đình im lặng suốt nửa phút, rồi chậm rãi nói:
“Vậy giờ thân phận của anh là: một thương nhân gốc Hoa sáu mươi tuổi đến từ Philippines, còn em là nhân của anh?”
“…Anh giận rồi sao?”
Trong thoại, dường như có một tiếng thở dài khe khẽ.
“Giang Uyển, mai gặp.”
“Anh… còn muốn đi đăng ký em nữa sao?”
Tôi ràng cảm nhận được, giọng anh khi nãy có hơi không vui.
“Hôm nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ngày mai, mặc chiếc váy đẹp nhất của em đến.”
15
Có lẽ Trần Tông Đình đã chuẩn bị sẵn từ trước, quá trình đăng ký kết hôn diễn vô suôn sẻ.
Sau khi nhận giấy đăng ký, anh đưa tôi đến bệnh viện.
Anh luôn nắm tay tôi, khiến người ngoài vào đều thấy tôi là một cặp vợ chồng yêu nhau sâu đậm.
Ông nội anh bệnh nặng, chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười tôi, trong ánh mắt đầy yêu thương và mãn nguyện.
Lòng tôi chợt có chút áy náy.
Phải lừa gạt một người sắp lìa đời như vậy, chắc ông rất yêu quý người cháu trai , luôn mong cháu mình có được một hôn nhân hạnh phúc.
Nhưng ông đâu biết…
Tôi, chẳng phải vợ của Trần Tông Đình.
Rời bệnh viện, anh có một họp rất quan trọng, để xế đưa tôi nhà họ Giang thu dọn hành lý.
xế là người cũ của nhà họ Trần, từng chứng kiến Trần Tông Đình lớn lên, râu tóc bạc phơ nhưng vẫn tinh anh.
Khi ông xuống xe mở cửa cho tôi, nhà họ Giang đều sửng sốt.
Không nói , nhưng cũng cho rằng, ông chính là “kim chủ” của tôi.
Chê tôi là nhân người ta, chẳng buồn ngó ngàng.
Tôi lên lầu lấy hành lý.
Chỉ có cha tôi nói vài câu.
“ chỉ là tạm thời thôi, con cứ dọn ở một thời gian.”
“Uyển Uyển à, đợi khi sóng gió qua đi, ta sẽ đón con .”
Tôi cố hỏi lại, giọng ngây thơ đáng thương:
“Vậy… phải đợi bao lâu ạ?”
“Tùy hình thôi.”
“Vậy… cha đã hứa, thì phải giữ lời đấy nhé.”
“Cứ yên tâm đi.”
Khi tôi kéo vali rời khỏi nhà họ Giang, ràng cảm nhận được,, tất mọi người trong nhà đều nhẹ nhõm thở phào.
xế đưa tôi đến biệt thự riêng của Trần Tông Đình.
Căn nhà không quá lớn, nhưng khung cảnh rất yên tĩnh, thanh nhã.
Không có đống người hầu – quản như trong tưởng tượng, khiến tôi cảm thấy vô dễ chịu.
“Thưa phu nhân, ngài Trần đã dặn rồi, trong nhà , cô cứ tự nhiên như ở nhà mình.
Tối ngài ấy sẽ cố gắng quay .”
Nhưng đến tám giờ tối, tôi lại nhận được thoại của Trần Tông Đình.
Anh nói anh phải nội địa để dự một họp rất quan trọng, khoảng một tuần sau mới có thể quay lại.
“Em thấy buồn chán, cứ hẹn bạn bè ngoài dạo phố, uống trà cho khuây khỏa.”
“Đừng cứ ru rú trong nhà mãi.”
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói:
“Vậy… hay là em căn hộ của em ở mấy ngày nhé? Bên đó gần Central, tiện đi lại hơn.”
“Được, khi nào anh , anh sẽ đến đón em.”
“Vâng.”
16
Ngày thứ ba sau khi Trần Tông Đình đi công tác, một người bạn cũ từng tôi làm nguyện viên đến.
Cô ấy mời tôi tham một buổi đấu giá từ thiện quy mô trong giới danh viện.
Chủ đề lần khiến tôi đặc biệt quan tâm… là gây quỹ giúp đỡ trẻ em mắc bệnh tim bẩm sinh.
Khi tôi đến nơi, không ít gương mặt quen thuộc đã có mặt.
Trong đó có … Tần Khả.
Dù hôm cô ta vẫn ăn vận lộng lẫy, nhưng sắc mặt ràng kém đi nhiều.
Xem lần bị đuổi khỏi du thuyền hôm đó đã khiến cô ta chịu đả kích không .
Tần Khả cũng trông thấy tôi.
Chỉ nhếch môi cười khinh, rồi kéo người bên cạnh tán gẫu:
“Cậu nói đấy à? Cô ta đi làm nhân rồi hả?”
“Dĩ nhiên là ! Bố mẹ cô ta còn thấy mất mặt lên báo đoạn tuyệt quan rồi , không xem tin à?”
“Nghe nói ‘kim chủ’ của cô ta sắp tám mươi tuổi rồi, làm ông nội cô ta cũng dư sức.”
“Oh my god!”
“Loại người như vậy cũng được mời tham từ thiện sao?”
“Đúng đó! ta không thể để cô ta tham , mau mời cô ta rời đi đi!”
Khung cảnh dần trở hỗn loạn.