Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vị hôn phu của tôi cầu hôn chị tôi.
Mọi người đều nghĩ tôi sẽ làm ầm lên.
Ngay cả ba mẹ tôi cũng khuyên tôi nên nhường chị.
Không ai ngờ, tôi lại bình thản gửi chúc phúc.
công bố luôn chuyện tôi hôn thiếu hào môn Thẩm Vọng.
nhé.
Phân cảnh bi tình kết thúc tại .
Chị quyết định chuyển kịch bản sang sảng văn rồi.
1
nay vốn là lễ hôn giữa tôi và Phương Thừa.
Nhưng Phương Thừa mãi không xuất hiện, gọi điện cũng không bắt máy, ba mẹ anh ta cũng không tìm được người.
Khi cả hội trường xôn xao bàn tán.
Tôi nhận lấy từ người phục vụ, chậm rãi nâng ly rượu trên bàn lên, khẽ giơ cao: “ mọi người.”
“Tôi nghĩ, vị hôn phu của tôi chắc là có việc gấp.”
chưa dứt.
Nhân vật chính lại nay, Phương Thừa, tay tay chị ruột tôi – Tần Dao, xuất hiện trước cửa hội trường, lớn cắt ngang tôi: “Đúng là .”
Anh ta buông tay Tần Dao ra, cúi đầu đầy trân trọng ôm chị ta , từng bước tiến đến trước mặt tôi, chìa tay ra: “Làm phiền rồi.”
Tôi đặt ly rượu xuống, giao anh ta, tự giác lùi lại một bước.
Phương Thừa gật đầu tôi, đưa nhìn quanh hội trường, giọng đầy áy náy: “Các vị, cùng Tần tiểu thư.”
“Thật .”
“Buổi lễ hôn giữa tôi và Tần tiểu thư được hủy bỏ.”
“Nhưng nay, tôi muốn mọi người ở làm chứng, từ đầu đến cuối, người tôi thật sự muốn cưới, chỉ có cô ấy.”
Vừa nói, Phương Thừa vừa quay sang Tần Dao, quỳ một gối xuống, vô cùng chân thành: “Tần Dao, em có đồng ý lấy anh không?”
Tần Dao không đáp.
Chị ta ngước nhìn tôi rồi lại cúi đầu nhìn Phương Thừa, nước lã chã thể vô cùng giằng xé.
Dù gì đi , hành động chẳng khác nào cướp hôn lễ của em ruột.
Phương Thừa rõ ràng nhận ra sự do dự của chị ta, lặng lẽ nắm tay để tiếp thêm dũng khí.
Những vị khách ban nãy định rời đi lác đác, giờ lại ngoái đầu lại hóng chuyện.
bàn tán bắt đầu rì rầm khắp nơi.
“Chẳng nhà họ Phương và nhà họ Tần đã công bố chuyện hôn từ lâu rồi ? Giờ lại đổi người?”
“Đại tiểu thư nhà họ Tần ít khi lộ diện, không ngờ lại xuất hiện rực rỡ thế .”
“Tôi nghe nói thiếu nhà họ Phương vốn thích tiểu thư Tần mà?”
“Chuyện tính là chị cướp vị hôn phu của em không? tiểu thư Tần liệu có làm ầm lên không?”
“Cũng chưa cưới mà, có gì to tát đâu…”
Quả nhiên, bất kể thân phận hay hoàn cảnh, buôn chuyện vẫn là bản năng con người.
Tôi mỉm cười nhẹ, làm bộ chân thành thúc giục Tần Dao: “Chị à, đứng ngây ra đó làm gì? Mau đồng ý đi chứ.”
Không ngờ, Tần Dao nghe xong lại càng khóc dữ hơn, cúi đầu lắc nhẹ, mím môi không nói.
Phương Thừa quỳ nửa gối rốt cuộc không nhịn được , quay đầu, gầm nhẹ tôi: “Tần Trí, em đừng hành hạ Dao Dao , có gì bất mãn thì nhằm anh , cô ấy là người vô tội!”
Tôi: ???
Gì cơ?
Liên quan gì tới tôi?
Tôi nhịn một hồi, không nhịn nổi , bật ra một câu:
“Anh bị điên à?”
2
Bầu không khí hội trường đông cứng lại chốc lát.
Bạn bè thân thiết thấy vậy liền vội vàng chạy đến, sợ tôi làm ầm lên, cố kéo tôi ra khỏi hội trường: “Trí Trí, đừng buồn, có gì chúng ta nói chuyện sau.”
“Tần Trí, cậu không chứ? Để tớ đưa cậu xuống nghỉ ngơi một chút.”
Ngay cả ba mẹ tôi – Tần Chiếu và Diệp Thư Nhiên – cũng lại gần vỗ vai tôi, khuyên nhủ: “Từ nhỏ đến lớn, chị con cái gì cũng nhường nhịn con. Giờ nó chỉ muốn có được Phương Thừa thôi, con nên hiểu chuyện một lần, nhường nó đi.”
Tôi: “…”
Tóm lại là tôi không cần nói gì, người nói hết rồi.
Tôi đẩy tay người bâu víu lấy mình ra, thở dài: “Được rồi được rồi, người nói cũng đủ rồi, giờ tới lượt tôi nói vài câu chứ nhỉ?”
Tôi quay sang người phục vụ thêm một chiếc rồi đẩy đám người phiền phức kia ra.
Không xa lắm, Tần Dao ngồi xổm Phương Thừa, nức nở khóc.
Dưới ánh ngạc nhiên và hoài nghi của mọi người, tôi bước tới vài bước.
Hệ thống âm thanh bố trí khắp hội trường truyền đi rõ ràng từng chữ tôi nói: “Tôi thành tâm chúc chị tôi và cậu Phương có thể nên duyên trăm năm, lương duyên mỹ mãn.”
Tần Dao nghe thì ngẩng đầu ra khỏi Phương Thừa, đôi đỏ hoe, lại sắp khóc tiếp: “Trí Trí…”
Tôi chẳng buồn nghe chị ta diễn, hắng giọng, nói tiếp: “Đồng thời, tôi cũng trân trọng mời các vị…”
chưa dứt, cửa lớn hội trường bỗng mở ra, có người từ ngoài bước .
Mọi người né đường, xôn xao nổi lên: “Đó chẳng …”
“Thiếu nhà họ Thẩm?! anh ta lại tới ?”
“Đù má, thiếu tới xem kịch thật hả?!”
…
Tôi bước tới, khoác lấy tay người mới đến, mỉm cười:
“Kính mời mọi người.”
“Ngày 21 tháng sau, tại Trí Vọng viên, mời mọi người đến tham dự lễ hôn của tôi và Thẩm Vọng.”
3
Lần thì không ai dám hé môi.
Khác hẳn hai nhà Tần – Phương ăn mòn di sản tổ tiên để lại, nhà họ Thẩm là dòng dõi quan lại lâu đời, danh hiển hách.
Huống hồ lại sinh ra Thẩm Vọng, hai mươi tuổi lấn sân thương trường, thủ đoạn sắc bén, chỉ năm năm đã nắm giữ hơn nửa mạch kinh tế thành Khê.
Là quý công tử trẻ tuổi thuộc hàng đỉnh cao thực sự.
Người ngồi không ai dám đắc tội vị “Thái tử ” cả.
Trừ người lúc nào cũng nghĩ “chị tốt” của tôi.
Tần Dao được Phương Thừa đỡ dậy, mặt đầy vẻ không thể tin nổi: “Trí Trí, em đừng nói bừa, Thái… Tổng giám đốc Thẩm không người mình có thể đùa giỡn đâu.”
Tôi nghiêng đầu, ngơ ngác: “Đùa gì? Đùa cái gì cơ?”
Phương Thừa ôm vai chị ta, bảo vệ: “Tần Trí, nay là của anh, em muốn bồi thường gì cứ nói. Nhưng em không nên dây nhà họ Thẩm…”
Ba tôi – Tần Chiếu – cũng chen qua đám đông, vội vàng kéo tôi: “Tần Trí! Đừng hồ đồ, con biết người đó là ai không?”
Tôi chưa kịp đáp.
Thẩm Vọng đã kéo tôi lùi lại hai bước.
Tần Chiếu lập tức bước theo, vừa vừa cố kéo tay tôi lại: “Tổng giám đốc Thẩm, con tôi vô ý mạo phạm, nó…”
“Chủ tịch Tần, hình ông hiểu sai một chuyện rồi.”
Thẩm Vọng nhíu mày, sắc mặt không vui.
Tôi đưa tới trước mặt anh.
Anh cúi đầu, giọng điềm đạm: “Trí Trí đã mời các vị thì tôi cũng rất hoan nghênh mọi người đến dự.”
“Ngày 21 tháng sau, tại Trí Vọng viên sẽ diễn ra lễ hôn của chúng tôi.”
Ngừng lại chốc lát, anh nhận lấy : “Tiện thể, cũng chúc Tần đại tiểu thư và cậu Phương có thể thành đôi nguyện.”
Nói xong, anh thả rơi xuống đất, âm thanh chấn động vang lên cực lớn.
Kết hợp câu nói trước đó, âm thanh ấy một cái búa đập thẳng mọi người.
“Bộp!”
Cả hội trường im phăng phắc, sau đó ồn ào nổ tung.
Xung quanh là đám công tử tiểu thư trẻ tuổi thi nhau bàn tán: “Lúc đầu tôi cứ tưởng tiểu thư nhà họ Tần đáng thương lắm cơ, nhưng mà, hình đâu vậy đâu?”
“Cảm giác Phương thiếu đổi vị hôn thê là quyết định bất chợt, nhưng tiểu thư Tần rõ ràng đã có chuẩn bị trước rồi…”
“Nãy không để ý, Trí Vọng viên là tên hai người họ đó?”
“Thôi đừng nói , đừng nói !! Hóa ra tụi mình chỉ là quân cờ vở kịch của họ!!”
“Trí đứng trước, Vọng đứng sau, quá yêu luôn đó!!”
…
bàn tán xung quanh không nhỏ, lọt hết tai Thẩm Vọng.
Anh có vẻ rất hài , nghiêng đầu nhìn vị công tử tiểu thư vừa lên , ánh mang theo sự tán thưởng.
Anh khẽ gật đầu, thể hiện sự công nhận.
Tôi nhìn theo, người kia rõ ràng phấn khích hơn.
Tôi: “…”
tự dưng có cảm giác đám đẩy thuyền CP đến phát cuồng vậy trời? Các vị dù cũng là giới thượng lưu đó, giữ hình tượng một chút được không?
Tôi bất lực đưa tay, vỗ lên người Thẩm Vọng phơi phới công trống xòe đuôi: “Anh thu lại thần thái đi!”
4
sau, tiêu đề lớn nhất của thành Khê nổ tung.
Chuyện tôi và Thẩm Vọng hôn, sau khi được anh phép đã lan truyền khắp thành phố.
Trên điện thoại, từ chiều qua, ba tôi – Tần Chiếu – đã bắt đầu nhắn dồn dập.
Hỏi tôi làm lại dính líu tới Thẩm Vọng.
Hỏi tôi có muốn hại chết nhà họ Tần không, nhà họ Thẩm là nơi tôi có thể động ?
Sau đó, sáng nay khi thấy tin nóng, chỉ trích sắc bén ấy đã biến thành: “Trí Trí, con nhất định thể hiện tốt, dỗ dành Thẩm Vọng.”