Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cả bàn cười rộ câu nói của cô ta.
Lưu Kiện hỏi tiếp: “Vậy cô muốn tìm người như nào?”
Tô Dược nói điểm từng ngón tay: “Cao ráo, đẹp trai, trầm tính, thích đọc sách, đeo kính thì càng tốt, mặc áo đen quần xám cũng được luôn…”
Nói đến đây, tôi Tần Tiêu khẽ cười.
Nhìn kỹ lại mới hôm nay anh ta đúng là như những gì cô ta miêu tả – đeo kính, áo đen, quần xám.
Lưu Kiện cũng bật cười, khen: “Cô bé này thú vị đấy.”
Có lẽ tôi im lặng quá lâu Lưu Kiện đột nhiên quay sang hỏi: “Mãn Mãn, tôi nhớ hình nền điện thoại của cô là Tần Tiêu đúng không? Thần tượng đến tận nơi rồi mà ngại , đến một câu cũng không nói nổi.”
xong, tay tôi lập tức khựng lại. Ngẩng thì bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Tần Tiêu đang nhìn tôi.
Tô Dược bỗng mở điện thoại ra, chìa hình nền cho mọi người xem: “Chị Mãn Mãn cũng dùng ảnh Tần Tiêu làm hình nền ? Em cũng ! Ảnh này là em lén chụp ở phim trường, nếu chị thích thì để em gửi cho nha…”
ảnh là một Tần Tiêu đang ngái ngủ, còn Tô Dược cúi sát lại gần anh, nhìn cứ như đang hôn lén.
Tôi mỉm cười bình thản: “Đẹp đôi đấy.”
Rồi cúi tiếp tục cơm.
Tần Tiêu nhíu mày, ánh mắt đảo qua tôi và cô ta, bưng chén uống một ngụm rượu gạo, sắc mặt không vui.
4.
Sau bữa trưa, đạo diễn tắt máy quay rồi bảo mọi người nghỉ ngơi.
phải làm việc từ sáng đến giờ vết thương của tôi cũng bắt rát. Tôi bèn chui vào phòng, lục thuốc giảm túi, còn kịp uống thì quản lý của Tô Dược đã tìm đến.
Cô ta khoanh tay, ra lệnh: “Dược Dược trưa nay không được ngon, phiền chị làm giúp một phần salad mang qua cho cô ấy nhé.”
Tô Dược mải nói chuyện tranh spotlight, không được cũng chẳng có gì lạ.
Tôi cầm ly đưa miệng, cười nhạt: “Muốn thì tự đồ , thèm chiều thói xấu của cô ta chứ?”
Quản lý vậy liền giơ tay đánh vào tay tôi, làm nóng tay cũng hắt hết người tôi.
Cô ta cúi cảnh cáo: “Chị có thái độ gì vậy? Được nấu cho Dược Dược là phúc phần của chị đấy. Chị Dược Dược có vị như nào không? Sau này lấy được Tần Tiêu, có mà khối người tranh nhau lấy lòng cô ấy. Chị cứ không điều như này thì đợi mà cấm sóng !”
Tôi giận sôi máu, lập tức hất nốt phần còn lại cốc vào mặt cô ta.
động tĩnh, Tô Dược vội vàng chạy vào, lấy khăn giấy lau mặt cho quản lý. “Chị Mãn Mãn, có phải bọn em làm gì không phải không? Có chuyện gì thì ngồi lại nói chuyện tử tế, dù mình đều là người có học cả, không cần động tay động chân như vậy đâu.”
Tần Tiêu từ từ bước vào sau, tiện tay đóng cửa lại, chắn hết đám người hóng chuyện bên ngoài.
Tôi bật cười, nhìn Tô Dược: “Trưa nay cô không ngon ? Muốn tôi làm salad riêng cho cô chứ gì? Cũng được, mà được ở mơ ấy. Cô nghĩ gì vậy? Một mình tôi nấu cho năm miệng người đã đủ mệt rồi mà giờ còn phải hầu riêng cô ? Tôi là mẹ cô chắc? mà nói cô sắp cưới đại minh tinh Tần Tiêu rồi, muốn cấm sóng tôi luôn hả? Được, lại đây, nói rõ ràng một lần cho ra lẽ nào.”
ra, tôi từng muốn dây dưa gì Tô Dược. Bởi nếu chỉ một người đàn ông mà làm loạn , đối tôi mà nói thì sự rất vô nghĩa. Nhưng cô ta cứ mãi kiếm chuyện tôi, nếu tôi còn không trở mặt… chẳng lẽ lại để cô ta trèo cưỡi cổ tới kiếp sau ?
5.
Tô Dược không ngờ hôm nay mồm miệng tôi lại lanh lẹ như vậy, ngẩn ra một rồi liếc nhanh sang Tần Tiêu.
Cô ta bước tới kéo tôi, gương mặt vô tội nói: “Chị Mãn Mãn, chắc chắn có hiểu lầm gì rồi, chị đừng vội nóng giận…”
cô ta lại gần, tôi ngửi trên người cô ta phảng phất mùi hoa chi tử nhàn nhạt.
Tôi loại hoa này, nó đắt lại cực hiếm, nhưng Tần Tiêu đã mua được nó. tôi còn tưởng là anh ta chuẩn quà bất ngờ cho tôi đã mừng thầm suốt mấy ngày liền.
Kết quả vẫn là tôi tự mình đa tình.
Tôi không nhịn được nhíu mày, giơ tay chắn Tô Dược lại: “Làm ơn đứng xa tôi một chút, mùi trên người cô khó ngửi đến mức làm tôi muốn nôn.”
Tô Dược khựng lại, gượng cười rồi lùi về sau hai bước.
Tần Tiêu mặt lạnh, chỉ chăm chăm nhìn tôi, giọng lạnh băng: “Dư Mãn Mãn, em nói hơi quá đáng rồi. Mau xin lỗi người ta .”
Tôi há miệng định nói thì mắt đã tuôn ra trước.
Mất mặt đấy, Dư Mãn Mãn , rốt cuộc mày khóc cái gì chứ?
Tần Tiêu vậy thì sững người, vô thức đưa tay ra như muốn lau mắt cho tôi. Nhưng tôi vội né người, giáng cho anh ta một bạt tai, nức nở chửi: “Đồ thần kinh, từ giờ đừng có đụng vào tôi nữa, thứ ghê tởm!”
Tô Dược và quản lý của cô ta lập tức sững người, nhìn tôi như đang xem kịch hay.
Có lẽ họ nghĩ giới này thì chẳng dám động vào Tần Tiêu cả.
Tôi cũng đã được dặn là trước khi ra tay, ít nhất cũng phải điều tra xem đối phương là . Nhưng đối phương của tôi ấy , chỉ là rác rưởi đáng bỏ mà thôi.
Anh ta tôi tát lệch mặt, nghiến răng siết chặt quai hàm.
Ngay , vết thương của tôi lại rách, phần ngực như có dao cứa rồi rút ra, khiến tôi co rúm người, chỉ run rẩy móc thuốc giảm ra mà nuốt khan.
Tần Tiêu liền giật lấy túi thuốc, mặt tối sầm nhìn vào đơn thuốc trên tay.
Anh ta không hỏi chuyện tôi tát anh nãy, chỉ lạnh giọng: “Thuốc giảm ? Em ở đâu?”
Mặt tôi tái nhợt, vịn chân bàn đứng dậy, lết về phía giường. “Không liên quan đến anh, anh và Tô Dược mau biến .”
Anh ta túm lấy tôi, ánh mắt kinh hãi: “ cho em làm tình trạng sức khỏe này? Chẳng lẽ không nuôi nổi em chắc? Giờ cho em hai lựa chọn. Một là ngoan ngoãn theo tôi về nhà, hai là tôi vác em về.”
Anh ta vác tôi? Ở đây ? mà tin được? Bao năm nay, anh ta ra sức né tránh tin đồn như vậy thì có thể tôi mà gây chuyện chứ?
Tôi hất tay anh ta ra, nhấn từng chữ rõ ràng: “Anh… cút…”
nói hết câu, thân thể đã nhẹ bẫng. Tần Tiêu sự vác tôi vai, hệt như mấy cảnh cướp vợ phim truyền hình vậy.
bước ra khỏi phòng, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía chúng tôi, khiến tim tôi suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi vội vàng che mặt lại, hai chân quẫy đạp loạn xạ.
Tần Tiêu vỗ mông tôi, gằn giọng: “Cô còn lộn xộn nữa, tin không tôi quăng cô xuống mương?”
6.
Tần Tiêu ném tôi vào ghế sau xe, liên tục giằng co anh ta vết thương lại càng rách to ra, đến mức khiến máu thấm ra ngoài lớp áo. màu máu, sắc mặt anh ta càng trầm xuống, đưa tay xé áo tôi ra, để lộ vết sẹo tím dài hai centimet trước ngực.
“Tần Tiêu, anh điên !”
Tôi giận đến mức muốn cào nát mặt anh ta.
Anh ta dễ dàng giữ chặt cổ tay tôi, mắt trừng trừng, nhưng giọng nói lại dịu xuống: “Khốn kiếp…em không thể sống yên một chút ? điện thì không , mất tích mấy ngày liền. Đến phẫu thuật cũng không nói tôi, em coi là cái gì hả? Dư Mãn Mãn?”
Anh ta nghiến răng, trông như đang lòng. Nhưng tôi đều là giả tạo.
Tôi cười lạnh, mặc lại áo, cuộn mình trên ghế, nhắm mắt không nói gì.
Nửa tháng trước, tôi được chẩn đoán có khối u tuyến vú, kích thước không nhỏ cần cắt bỏ để sinh thiết xác định bệnh lý.
Tôi hẹn xong lịch mổ, vẫn do dự cho Tần Tiêu.
tín hiệu gần mất, cuối cùng anh ta cũng bắt máy, giọng trầm thấp: “Ừ, có chuyện gì?”
Nhưng anh đâu , chỉ một tiếng “ừ” ấy thôi đã tóm gọn hết mối quan hệ giữa chúng tôi rồi.
Tôi nghẹn cổ họng, mắt không kìm được mà rơi xuống.
Tôi hoảng loạn, không mở miệng nào để nói, rằng tôi có thể ung thư vú, rằng có thể tôi… sẽ chết. Đến cuối cùng cũng chỉ thốt ra câu “Tôi bệnh…”
Tôi còn nói hết câu thì đã tiếng Tô Dược vọng qua điện thoại: “Tần Tiêu, anh còn không mau qua đây, em giận bây giờ đấy!”
Tần Tiêu bật cười, quay lại nói tôi: “ chút, tôi sẽ lại sau.”
Sau , tôi chỉ ngồi một chỗ, nhìn chằm chằm vào cuộc cúp máy, rồi một nỗi thất vọng từng có siết chặt trái tim tôi.
Tôi , đến tận nửa đêm, nhưng anh ta vẫn không lại.
Tần Tiêu, tại người đợi luôn là tôi chứ? Thôi, tôi quyết định rồi, sau này sẽ không anh nữa.