Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bọn tôi cãi nhau chí chóe thì có tiếng gõ cửa.
Tôi ra mở cửa, Triệu Hạo bước vào.
“ Dao.” Anh ta mày ủ rũ: “Anh đến tay em.”
Tôi lập tức nhập vai, trưng ra vẻ không dám tin: “Cái gì? Anh gì vậy?”
Đằng Triệu Hạo, Tô Dương và của tôi âm thầm vỗ tay khen ngợi khả năng diễn xuất của tôi.
“Anh suy nghĩ rồi, thấy chúng ta không hợp nhau.”
Tôi níu kéo: “Tại sao chứ? Bọn mình ra mắt ba mẹ hai bên rồi mà…”
“Nhà anh cũng thấy chúng ta không hợp.”
Triệu Hạo thở dài thườn thượt, đúng là tra nam, tay rồi mà vẫn không muốn lời tuyệt tình:
“Anh vẫn yêu em, Dao Dao, nhưng chúng ta chắc là không có tương lai.
“Nếu bây giờ không dứt khoát, sẽ càng đau khổ hơn, nên anh thà làm xấu.”
Anh vốn dĩ là kẻ xấu xa rồi, lắm làm gì không biết.
Tôi lại đau khổ níu kéo thêm vài câu, nhưng Triệu Hạo lòng dạ sắt đá, tôi đành gật đầu đồng ý trong đau đớn tột .
Tôi cứ tưởng Triệu Hạo sẽ luôn, ai ngờ anh ta lại : “Nếu , đồ của anh chỗ em, anh lấy lại nhé.”
Anh ta cầm lấy chiếc vòng tôi trên bàn hỏi: “ những thứ khác đâu?”
Trời ạ, tôi suýt nữa thì cười phá lên.
Đời tôi lần đầu tiên thấy có gọi quà tặng là “đồ chỗ em”.
Tô Dương đúng là có tầm nhìn xa, lập tức lao đến nâng tôi lên.
Tay nàng mới cầm củ hành tây, là nước mắt tôi cứ trào ra.
“Anh không muốn chừa lại em chút kỷ niệm nào sao?”
Chắc là thấy tôi khóc quá đau lòng, Triệu Hạo cũng hơi mủi lòng: “Cái anh lại em.”
Anh ta chọn ra một món trong số những món quà tặng rồi đặt vào tay tôi.
Tôi nhìn thấy suýt nữa thì phì cười.
Đó là tấm thiệp Giáng sinh anh ta viết tặng tôi hồi năm nhất đại học.
Đồ quý giá thì vơ vét hết, chỉ lại tôi mỗi cái “báu vật” chữ viết chẳng đáng một xu của anh ta á?
Tô Dương thấy tôi sắp không nhịn cười nữa, vội vàng đưa tay xoa xoa tôi.
là lúc Triệu Hạo quay lại nhìn, anh ta thấy tôi cầm tấm thiệp Giáng sinh năm nào, nước mắt giàn giụa, khóc không ra tiếng.
Chắc hẳn anh ta nghĩ, phụ nữ si tình thật đấy.
tôi thì nghĩ, củ hành tây cay thật đấy.
Triệu Hạo khỏi, đứa tôi liền mắng té tát.
Trong nhóm chat cũng có khối bất bình thay tôi.
Một đứa bảo, tôi không nên dễ dàng Triệu Hạo lấy lại quà như .
Kệ , món quà anh ta tặng cộng lại cũng chỉ vài nghìn tệ, tôi thì tiết kiệm hàng chục, hàng trăm triệu tiền mua nhà rồi.
Hơn nữa, tôi có linh cảm màn kịch hay ở phía , chắc chắn sẽ khiến tôi “đáng đồng tiền bát gạo”.
khi tay tôi, con đường đến Miên Miên của Triệu Hạo cũng không suôn sẻ lắm.
Miên Miên xung quanh có nhiều vệ tinh vây quanh nên làm giá, ý là giờ ta có cả “hồ cá” rồi, không cần thiết có Triệu Hạo.
Tức quá, Triệu Hạo về liền túm lấy thứ ba mắng xối xả: “Có mày ra thân phận thật của Miên Miên rồi không? Không thì sao nhiều thằng theo đuổi ấy ?”
thứ ba tất nhiên biết rõ ngọn ngành mọi chuyện, nhưng ta cũng là một diễn viên xuất sắc, vẻ vô tội cãi lại Triệu Hạo.
“Tao có gì đâu! Mày nghĩ mà xem, nguồn tin là do Miên Miên tung ra, biết đâu ta tự thằng kia thì sao?”
Triệu Hạo không thể đối chất, lại càng sợ dồn ép quá thì ta sẽ kể nhiều hơn, đành dặn dò: “Mày đừng có nhiều chuyện là .”
Lúc , Triệu Hạo bắt đầu thấy khó chịu Miên Miên, cảm thấy ta đùa giỡn mình.
Nhưng dù sao cũng tay tôi rồi, anh ta đành nhịn xuống, hạ mình dỗ dành Miên Miên.
chiêu trò của nam chính ngôn tình đúng là Triệu Hạo học hết rồi.
Sáng sớm hỏi han ân cần, tối đến bưng trà rót nước, trời mưa bày trò bế Miên Miên lội qua vũng nước.
Tôi đứa trong nhóm “Liên minh diễn viên kịch” xem kịch vui cảm thán, Triệu Hạo đúng là coi mình là nam chính ngôn tình rồi.
công nhận là khuôn đẹp trai của Triệu Hạo cũng có sức sát thương nhất định.