Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7

12  

Tôi vào nhà, lấy ra hai cuốn sổ đỏ, mở ra, đưa đến trước anh ta.  

“Phó Hành, mở to mắt nhìn cho rõ. Nhà họ và nhà họ Phó, bây giờ đều là của tôi.”  

Phó Hành ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt ban kinh ngạc, sau dần trở sợ hãi.  

Tôi cất giấy chứng nhận bất động sản đi, ngồi xuống trước anh ta, suy nghĩ trôi dần vào ký ức, như thể một lần nữa xem lại phim đời mình.  

“Phó Hành, tôi và anh, Tâm Du nữa, chúng ta cùng lớn từ nhỏ.”  

“Tôi không biết anh bắt thích Tâm Du từ . Nhưng anh là chàng trai tiên tôi rung động.”

“Tôi sự rất thích anh. Vì vậy Phó Kiến Quốc ép anh đến nhà tôi cầu hôn, mặc dù anh trông chẳng hề vui vẻ, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc.”  

“Tôi nghĩ, mình tốt như , anh ấy từ từ yêu mình thôi.”  

“Tôi nài nỉ bố tôi dạy anh làm ăn, bảo ông dồn toàn nguồn lực của nhà họ cho anh.”  

“Nhà tôi chỉ có mình tôi là con gái duy nhất. Bố tôi yêu tôi hơn tất mọi thứ trên đời .”  

“Ông ấy dẫn anh đi làm ăn, từng chút một truyền lại kinh nghiệm lăn lộn đời trên thương trường cho anh.”  

“Cho nên, anh trưởng , tập đoàn nhà họ Phó phát triển.”  

“Và , anh nghĩ mình cần phải thoát khỏi nhà họ .”  

Tôi cúi mắt xuống, giấu đi những giọt mắt đã tràn đến khoé mi.  

“Anh và Phó Kiến Quốc quả là bố con, ngay cách hại giống hệt nhau.”  

“Phó Kiến Quốc dựng nên một vụ nạn giao thông hại c.h.ế.t bố mẹ của Tâm Du.”  

Tôi đột ngột ngẩng nhìn anh ta chằm chằm.  

“Và anh, của tôi, dựng nên một vụ nạn hại c.h.ế.t bố mẹ của tôi.”  

Ánh mắt Phó Hành trốn tránh, không dám nhìn tôi.  

Không sao , tôi tự mình tiếp tục .  

“Nhưng Phó Hành, anh quên sao, hổ phụ sinh hổ tử.”  

“Hôm nay tôi rảnh, có vài chuyện với anh không sao, coi như nghe một câu chuyện vậy.”  

“Quay đi quẩn lại bảy năm trời, cuối cùng tìm được Mộ Tâm Du, anh có vui lắm không?”  

trong lòng mất lại tìm lại được, còn gì hạnh phúc bằng, nhỉ?”

“Phó Hành, Mộ Tâm Du là tôi tìm lại giúp anh đấy.”  

“Hợp đồng của Tinh Hà, là phần thưởng tôi dành cho cô ấy.”  

“Ông Lý chủ tịch của Tinh Hà và bố tôi từng vào sinh ra tử với nhau. Sang năm, Tinh Hà vẫn trở lại tôi thôi.”

“Tâm Du vào tập đoàn, đàm phán công hai hợp đồng, đấy cờ của tôi đấy.”

“Cô ấy buộc phải có tích, anh mới dễ bề đẩy cô ấy vị trí cao. Cô ấy ngồi càng cao, ngã xuống mới có thể hoàn toàn phá hủy uy tín anh xây dựng trong tập đoàn bấy lâu nay.”

nhà của Tâm Du và nhà của tôi đều bỏ mạng trong nạn giao thông.”

“Và anh, đức của tôi, mất nửa cái mạng trong một vụ nạn giao thông.”  

“Anh đoán xem, ở đây có sự liên quan không?”  

Tôi quay nhìn Phó Hành, rạng rỡ.  

“Phó Hành, tôi từng , tôi chuẩn bị sẵn cho anh một nghìn chông gai phía trước.”

“Kẻ phụ tấm chân tình, xứng đáng bị xiên lòi ruột .”  

Sắc Phó Hành tái nhợt, mắt anh ta đỏ ngầu. Anh ta thở hổn hển nhìn chằm chằm tôi. 

Phục ! Cô!! Cô độc ác!!”  

Tôi vui vẻ, đứng dậy, vỗ vai anh ta, xoay chuẩn bị rời đi.  

Sau lưng vang một tiếng “phịch”. Tôi quay lại, thấy Phó Hành ngã sõng soài trên đất.  

Anh ta dùng toàn sức lực, vươn phía tôi.

“Phục , tôi van cô, để tôi c.h.ế.t đi…”  

“Để tôi c.h.ế.t đi cho …”  

Tôi ngồi xổm xuống trước anh ta, vỗ vỗ Phó Hành, :  

“Không được, bây giờ anh vẫn chưa thể c.h.ế.t được.”  

“Chỉ cần ngày anh chưa c.h.ế.t thì tập đoàn nhà họ Phó vẫn là tài sản chung của tôi và anh. Đám sài lang hổ báo kia muốn nuốt chửng tập đoàn không có lý do chính đáng.” 

“Chờ đi, chờ tôi nắm chắc tập đoàn nhà họ Phó trong , lúc đó anh mới được .”  

Tôi xoay rời đi, đi xa, vẫn nghe thấy tiếng khóc lớn vang phía sau.  

đúng là kẻ vô dụng!  

13

Tâm Du rời đi, tôi ra sân bay tiễn cô ấy.

Trong đại sảnh đông đúc của sân bay, cô ấy ôm chặt tôi, không chịu buông.

Giống như ngày bé, tôi nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.

“Ở ngoài một mình, nếu không chịu nổi nữa thì hãy đây.”

“Nhà chị luôn để dành một căn phòng cho em.”

Tâm Du ôm lấy cổ tôi, hơi ấm từ mắt cô ấy làm ướt bờ vai tôi.

Giọng cô ấy dịu dàng, pha lẫn tiếng nức nở, giống hệt cô bé hay chạy đến tìm tôi khóc mỗi bị bắt nạt ngày xưa.

“Chị Phục , chị mạnh mẽ.”

“Chỉ cần nghĩ rằng dù có chuyện gì xảy ra thì chị chắc chắn vẫn luôn ở sau lưng em, thế là em chẳng sợ gì nữa.”

Tôi khẽ vỗ lưng cô ấy, hiểu rằng cô bé mít ướt ngày đã trưởng .

Cô ấy không phải là chim hoàng yến, chẳng phải dây tầm gửi. Ở đất xa xôi ấy, cô ấy nhất định bám rễ cắm sâu vào đất, nở ra đóa hoa rực rỡ nhất thuộc riêng mình.

14

Thời gian lại trôi qua một năm, tôi cuối cùng đã giải quyết xong những mối quan hệ chéo trong nội tập đoàn tập đoàn nhà họ Phó, nắm trọn toàn trong .

Trong năm , tập đoàn nhà họ Phó phát triển ổn định, doanh thu tăng trưởng 20%, tập đoàn trên dưới đều đồng lòng.

Giá trị cuối cùng của Phó Hành đã biến mất.

Một buổi chiều ấm áp tràn đầy ánh nắng, tôi bước vào phòng anh ta, cúi sát vào , nhẹ nhàng hỏi:

“Phó Hành, năm qua, sống có vui vẻ không?”

Mí mắt anh ta sụp xuống, không mở nổi.

Chỉ có con ngươi bên dưới mí mắt đang chậm rãi chuyển động chứng tỏ anh ta vẫn còn sống.

Tôi đưa chạm nhẹ vào đôi mắt run rẩy ấy, dịu dàng :

“Phó Hành, kiếp , duyên phận vợ , chấm dứt tại đây.”

“Kiếp sau, đừng gặp lại nữa.”

Chiều hôm đó, tôi đã đưa ra một quyết định đau lòng—thông báo bác sĩ rút ống, từ bỏ điều trị.

Một giờ sau, Chủ tịch Tập đoàn tập đoàn nhà họ Phó, Phó Hành, buông nhân gian.

15

Trong tang lễ của Phó Hành, tôi khóc nức nở trước ống kính, ngất đi vài lần.

Trên mạng tràn ngập những bài ca ngợi tình yêu kiên trinh và đẹp đẽ của vợ Chủ tịch Phó.

Dưới sự đồng lòng ủng hộ, tôi tiếp nhận trọng trách của Phó Hành, trở Chủ tịch mới của tập đoàn nhà họ Phó.

Hai năm sau, chuyện dần mờ nhạt khỏi công chúng, Tập đoàn tập đoàn nhà họ Phó lặng lẽ đổi tên.

Từ đó trở đi, không ai còn nhớ tới tập đoàn nhà họ Phó.

đời chỉ biết đến Tập đoàn nhà họ

Tập đoàn Thị của Phục .

16

Thêm một năm nữa trôi qua. Tiết Thanh Minh, tôi mang hoa và rượu đến nghĩa trang thăm bố mẹ mình.

Hôm đó trời không mưa, chỉ có vài đám mây đen lững lờ trôi.

Muốn tâm sự đôi điều, tôi tựa vào bia mộ, thiếp đi lúc không hay.

Trong giấc mơ, bố mẹ tôi đứng bên cạnh, trìu mến nhìn tôi.

Tôi trong mơ cuống quýt muốn kéo mình đang ngủ dậy.

Bố mẹ mỉm hiền từ, :

“Phục , chúng ta không vội. Con đường sau , cứ từ từ đi.”

“Cứ đi mãi, đi đến gặp được hạnh phúc.”

Bóng dáng bố mẹ dần tan biến, bên vang tiếng chuông gió leng keng.

Tôi mở mắt, nhìn hướng bố mẹ biến mất trong mơ, mắt rơi lã chã.

Bố, mẹ, tạm biệt.

(HẾT)

Tùy chỉnh
Danh sách chương