Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đáng ghét, bị Hoàng thúc mua chuộc, phản bội ta!
Được lắm, nghĩ đến thường hắn đối đãi với ta thế nào, xem là cánh đắc lực bên ta!
Ta trừng mắt một cái, sải bước thẳng về phía nhà Phó.
4
“Chu nương tử, đừng làm khó nô tài nữa.”
Tiểu đồng Phó Thanh Viễn – Nghiên Thư – miễn cưỡng mở cửa, thái độ vô cùng kiên nhẫn.
“ gia uống rượu say, cứ kêu đau suốt. Nô tài phải hầu hạ ngài.”
Ta nheo mắt, ánh mắt chầm chậm lướt qua Nghiên Thư. thường, hắn đối xử với ta người một nhà.
Nghiên Thư theo Phó Thanh Viễn nhỏ, trung thành với cậu một phần gia đình.
Năm ngoái cưu mang Phó Thanh Viễn, mua cho cậu căn tiểu viện gian đối diện ở, Nghiên Thư quỳ gối dập mười mấy cái, liên tục gọi ta là đại ân nhân Phó Thanh Viễn, nói chủ tớ bọn cả đời không dám quên ơn.
năm qua, mỗi lần ta, Nghiên Thư đều cúi hành lễ xa, cung kính vô cùng.
Đến cả Thanh cũng có chút ghen tức: Nghiên Thư nịnh bợ khéo quá, đúng là nhân tài thích hợp tiến cung làm thái giám.
Thấy ta vẫn đứng ngoài cửa chịu không rời, Nghiên Thư “chậc” một tiếng: “Chu nương tử, nam nữ khác biệt, chặn cửa nhà chúng ta ban đêm thế này e là ảnh hưởng đến danh tiếng gia.”
Hắn tiếp: “Người từng kết hôn thì không thể ý đến thanh danh. gia nhà ta từng thành thân, xưa nay luôn giữ mình sạch, đừng vì chuyện này mà…”
“A!”
Nghiên Thư đột nhiên hét thảm, ôm miệng.
Khi buông ra, bàn trắng nõn là chiếc răng cửa dính máu.
Một hòn đá không biết đâu bay , trúng thẳng miệng hắn.
Ta ngoái lại, thấy bóng đen lướt qua.
Nhìn vóc dáng, là và Huyền Vũ.
5
Nghiên Thư đóng sầm cửa, chạy vào nhà tìm hòm thuốc.
Ta lạnh mặt ngoài cửa, lửa giận bốc lên cuồn cuộn .
“Đồ nô tài hỗn xược! Đó là đồ nô tài!”
Thanh khoanh , lạnh lùng nói: “Nô tài vốn hành sự theo sắc mặt chủ nhân. Nghiên Thư vậy là…”
Ta đau thốt lên: “ là nảy sinh bất trung, giấu diếm Phó lang mà mưu cầu thăng tiến! Đáng tiếc thay Phó lang chí khí cao khiết, phẩm hạnh đoan chính, lại nuôi một tên nô tài phản trắc, gió chiều nào theo chiều ấy!”
“Phó lang thật sự đáng thương thay.”
“Rầm!”
trượt chân, suýt chút nữa ngã nóc nhà Phó xuống.
Thanh buông , dùng ánh mắt hết sức phức tạp nói: “ chúa, đúng là… đúng là…”
[ – .]
Ta phất : “Đừng nói nữa, ánh mắt tinh tường nàng đuốc, nàng nên quen rồi. Xem ra hôm nay chính là tên nô tài Nghiên Thư cố ý ngăn cản, khiến không cho ta Phó lang.”
Ta và Hoàng thúc giao ước, dùng bất cứ cách nào tiết lộ thân phận chúa.
Nghiên Thư chạy vào nhà, đối diện cánh cửa đóng chặt, thở dài tiếng.
Cuối cùng, đành tức tối mà trở về.
Thôi thì cũng được.
Dù gì cũng chỉ là một đêm.
mai, Phó lang nhất định đến ta sớm.
6
Phó Thanh Viễn đến ta.
Sáng sớm, thuê xe ngựa chạy Tân Châu đón mẹ cậu.
Thanh quan sát sắc mặt ta, xót xa mang lên một đĩa điểm tâm: “ chúa, đừng buồn.”
“Phó lang quân…” Ta đập bàn một cái, nụ cười rực rỡ hơn hoa xuân tháng : “Phó lang đúng là một con đại hiếu! Trăm điều thiện, hiếu đứng . Tốt lắm, tốt lắm, quả nhiên không nhầm.”
Đường đến Tân Châu xa, xe ngựa cùng lắm là .
năm chờ, kiên nhẫn thêm sao?
đón tiếp Phó phu nhân, cố ý sai người dọn dẹp Phó phủ sạch không dính một hạt bụi.
Phó lang là nam tử, suy nghĩ cục mịch, chẳng tâm mấy chuyện nhỏ nhặt.
Mẹ xa xôi mệt nhọc kinh thành, thấy nhà cửa sạch tiện nghi, vui mừng.
Thanh thấy ta bận bịu suốt một , cảm khái: “Không biết tổ tiên nhà Phó tích được phúc gì lớn cỡ nào, mới được chúa đối đãi sâu nặng thế này. Nếu Phó phu nhân biết, nhất định cảm kích chúa đến rơi nước mắt.”
Trước ta từng Phó phu nhân. Bà là một phụ nhân ôn hòa hiền thục.
Khi đó bà bị hàng chiếm mất nhà, đang dựa vào Phó Thanh Viễn mà sống.
Tiếng khóc bi ai thê lương ấy khiến ta se thắt.
“ chúa, Phó phu nhân rồi, đang đợi ngoài cửa.”
buông câu rồi biến mất ma quỷ.
ta vui mừng khôn xiết, vội thay bộ y phục sang trọng, chuẩn bị đón khách tại chính sảnh.
7
phòng là một mỹ phụ mặc trang phục màu nguyệt hoa, dung mạo giống Phó Thanh Viễn đến sáu phần.
Ta yêu ai yêu cả đường đi, bà càng khiến ta càng thuận mắt.
Đợi thành thân với Phó Thanh Viễn, ta bảo Hoàng thúc ban cho bà một đạo sắc phong thật lớn.
Mỹ phụ nhìn ta liền đỏ hoe đôi mắt, dịu dàng yếu đuối khiến ta không khỏi thương cảm.