Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

KẾT HÔN [FULL]

Tác giả:雪糕

Nguồn: Zhihu

Raw: Deĩng

Edit: Trí

thứ cùng Bùi Cảnh Châu yêu nhau, tôi đồng ý lời cầu hôn của anh ta.

khoảnh khắc anh ta đeo nhẫn vào ngón tay tôi. Tôi đã du hành xuyên thời gian, thứ khi chúng tôi kết hôn.

Ngày , tình anh ta nuôi ở ngoài đã vào nhà, liếc mắt một cái đã nhìn trúng nhẫn cưới của tôi.

Bùi Cảnh Châu lạnh lùng ra lệnh tôi: “ , tháo nhẫn ra cô ấy.”

1

Bắt gặp mắt lạnh lùng xa lạ của Bùi Cảnh Châu, tôi thực sự tin rằng mình đã du hành tương lai.

Tôi cố gắng cười khẽ: “Bùi Cảnh Châu, thì ra đây chính là tương lai mà anh nói anh muốn tôi sao?”

Ngoại tình, nuôi tình , bạo lực lạnh tôi.

Bùi Cảnh Châu nheo mắt, tỏ vẻ không hiểu ý tôi: “ , em phát điên cái gì vậy?”

Nghe anh ta dùng từ điên để miêu tả tôi. Tôi đột nhiên nhớ tới một câu nói trên mạng “Cuộc đời phụ nữ có rất nhiều giai đoạn: Thiếu nữ, thiếu phụ, oán phụ, điên, câm điếc”. Không ngờ rằng , tôi đã trở thành một điên.

tôi bây , là của trước. Tự tin, tươi đẹp, ngã sẽ đứng lên.

là một chiếc nhẫn thôi. Tôi tháo ra, ra anh ta. Bùi Cảnh Châu tay ra đón lấy, tôi cố ý buông tay. Chiếc nhẫn tròn rơi đất, đó lăn ra thật xa.

“Ồ! Nó rơi đất rồi, xin lỗi, tôi bị trượt tay.” Đối diện mắt tức giận của Bùi Cảnh Châu, tôi che miệng nói một cách khoa trương.

Tôi nhếch môi, liếc nhìn phụ nữ đứng cạnh Bùi Cảnh Châu. Liếc mắt một cái nhận ra cô ta, cô ta là đàn em tiểu học của Bùi Cảnh Châu, tên là Ý.

Lúc hẹn hò, Bùi Cảnh Châu từng không một lần nói tôi về cô ta, ngoài lời nói, anh ta đều mình có ghét vì cô ta ngu xuẩn. Hiện , anh ta giữ ở để nuông chiều.

Tên khốn Bùi Cảnh Châu thật đúng là khẩu tâm bất nhất.

“Không cô thích sao? Mau đi nhặt đi.” Tôi nhìn Ý nói: “Chó chủ ném xương, không đều chạy rất nhanh sao? Cô còn thất thần gì?”

mắt Ý nhìn tôi hiện lên sự thù hận, đó nháy mắt biến thành một vũng nước vắt.

Cô ta nhìn Bùi Cảnh Châu vẻ ấm ức: “Anh Bùi, em thực sự không muốn chiếc nhẫn của . Em nghĩ rằng thân phận của ấy, đeo một chiếc nhẫn đơn giản sẽ mất mặt anh thôi…”

“Em vốn định tặng chiếc nhẫn , bây hình như em đã hỏng chuyện, khiến không vui… sao bây ?” Ý tháo chiếc nhẫn kim cương mười carat trên tay , tôi: “ , xem , em đã chuẩn bị xong chiếc nhẫn rồi.”

Lúc nhìn chiếc nhẫn, mắt tôi rung lên. Yêu Bùi Cảnh Châu thứ ba, để ủng hộ anh ta gây dựng sự nghiệp, việc, tôi bày sạp bán một ít đồ chơi thủ công.

Đêm khuya, anh ta tới đón tôi về nhà. Đi ngang qua một cửa hàng trang sức, nhìn qua cửa sổ đồ trang sức được trưng bày , tôi đã bị thu hút bởi chiếc nhẫn mười carat ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bùi Cảnh Châu lại gần: “Thích không?”

Tôi dùng sức gật đầu: “Thích.”

Anh ta tay ôm tôi vào lòng: “Được rồi, anh sẽ cố gắng việc, kiếm được tiền việc đầu tiên anh là mua chiếc nhẫn bảo bối!”

Tôi vui vẻ lại có vài phần tỉnh táo: “Chiếc nhẫn mẫy trăm vạn, quá đắt, hay là quên đi.”

Bùi Cảnh Châu nâng mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc: “Bảo bối, chiếc nhẫn mấy trăm vạn dù đắt, cần em muốn, anh liều mạng, cũng có được.”

Những ở độ tuổi đôi mươi thường dễ bị cuốn hút bởi những lời nói ngọt ngào. Tôi cảm động rơi nước mắt: “Bùi Cảnh Châu, tại sao anh lại tốt em như vậy?

Anh ta nhìn tôi không chớp mắt, gằn từng chữ: “Bởi vì đối anh mà nói, em đáng giá.”

Chúng tôi đứng trước cửa sổ, trước chiếc nhẫn mười carat, ngoéo ngón tay.

Hiện tài sản hơn trăm triệu của Bùi Cảnh Châu, chiếc nhẫn mấy trăm vạn, anh ta muốn có dễ như trở bàn tay. đối tượng anh ta tặng, sớm đã không là tôi.

Tôi cong môi, dùng mắt quét Ý từ trên dưới: “Cô có bao nhiêu tay? Không có bệnh truyền nhiễm chứ?”

Ý gần như hiểu được hàm ý sâu xa lời nói, mắt lập tức đỏ lên.

vậy, Bùi Cảnh Châu tức giận mắng tôi: “Trí Nghĩa có ý tốt, em lại không biết tốt xấu, lập tức xin lỗi đi!”

Giọng điệu mạnh mẽ ra lệnh đó đã phá vỡ ký ức của tôi về Bùi Cảnh Châu dịu dàng, để mắt tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, đè nén chua xót lòng: “Bùi Cảnh Châu, e là anh có bệnh nặng trên không? Đêm hôm khuya khoắt, anh tình nhà cướp đồ của tôi còn chưa nói, còn bảo tôi xin lỗi cô ta? Xin lỗi kiểu gì vậy? Có chuyện gì vậy? Hai sống không sót qua đêm nay sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương