Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
02
“ béo! béo!”
Cường Cường và Tráng Tráng nhảy gọi quanh tôi.
Thật ra, cân nặng tôi hoàn toàn bình thường, chỉ là sau khi mang thai có tăng lên một chút, tuyệt đối không thể gọi là béo . Không biết bọn trẻ học ở đâu, cứ gặp tôi là gọi “ béo”, nhất quyết không chịu gọi là “cô”.
“Các cháu nhỏ biết lễ phép chứ, ngoan nào, gọi cô đi.”
Tôi cố nén cơn giận, định hướng dẫn nhẹ nhàng một chút, không ngờ chị lại tỏ vẻ khó chịu.
“Bọn trẻ quý mến cô nên mới đùa vậy thôi, em chẳng có chút khiếu hài hước cả.”
“Đúng đấy, thoải mái lên chút đi.” tôi hùa theo.
“Đừng nữa, Tiểu Dư mang thai nên tâm trạng không ổn định, con bé nhịn chút đi.”
Mẹ lên , thế là câu chuyện bỗng dưng biến thành cả nhà bao dung với tôi.
Cuối cùng, tôi trở thành kẻ nhỏ nhen, chấp nhặt với trẻ con.
Bây giờ tôi rất tức giận, hoàn toàn không muốn nhẫn nhịn thêm chút nào.
“Câm miệng hết cho tôi!”
Tôi bọn họ làm phiền mức không chịu nổi, hét lớn một .
Hai trẻ liếc nhìn nhau, im lặng một lát.
Tôi tự nhốt nhà vệ sinh, gọi điện cho là Phương Kiện. chỉ nghe thấy giọng thông báo: điện thoại anh tắt máy.
Giờ này chẳng anh hạ cánh rồi sao? Tôi bối rối, định gọi cho chị hỏi thử, điện thoại cô ta tắt máy.
Tôi đầy nghi hoặc, lúc đó, bên ngoài ồn ào náo loạn, đập phá vang lên không ngừng, không biết hai nghịch ngợm kia làm .
bước ra khỏi nhà vệ sinh, chuông cửa vang lên. ra là ông cụ ở tầng dưới lên cầu xin.
“ Tết nhất, cô tha cho tôi đi, bà nhà tôi uống ba lần thuốc trợ tim rồi!”
“Xin lỗi ông ạ! Ông đừng giận, tôi sẽ lập tức dạy dỗ hai nhóc nghịch ngợm đó!”
Tôi cười gượng, liên tục xin lỗi, dỗ dành ông cụ quay về, rồi mới quay lại xử lý hai trẻ nghịch phá.
“Tất cả lại đây cho tôi!”
Tôi quát lớn một .
Hai nhóc đuổi theo quả bóng bay chạy khắp nhà, hoàn toàn không ý tôi.
“ rồi, các cháu tự chơi nhé, cô đi đây.”
Tôi cầm lấy một chiếc áo khoác, xách túi, làm bộ sắp ra ngoài.
“Không cần sợ, cô không dám đi đâu. Mẹ bọn lại đây cô chăm sóc bọn thôi!”
Cường Cường liếc tôi một cái đầy khinh thường, với giọng coi thường.
Ôi chao, tôi đúng là bọn nhóc nắm thóp rồi. Bây giờ không liên lạc với nhà , tôi thật sự không thể bỏ mặc bọn trẻ mà đi mất. Không vì sợ gặp chuyện , mà là sợ đi phá hoại người khác. Dù sao tôi vẫn còn chút trách nhiệm tối thiểu.
Tôi tức tối ném chiếc áo khoác xuống, gọi ăn ngoài cho bọn trẻ, rồi đem chăn đệm ướt ra phơi. Bận rộn cả nửa ngày, cuối cùng khi ăn giao nhà mới yên tĩnh một chút.
suốt thời gian đó, tôi liên tục gọi điện cho mọi người nhà không ai nghe máy. Nhắn tin trên WeChat không có ai trả lời, thậm chí cả nhóm chat “Gia đình yêu thương” im ắng tờ.
Đột nhiên, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ: chẳng lẽ bọn họ lên kế hoạch từ trước, cố tình lại bọn trẻ cho tôi trông rồi tự do đi du lịch?
Một số chuyện, càng nghĩ kỹ càng thấy rõ ràng.
Nhớ lại những ngày gần đây, từ việc mua vé máy bay đặt phòng khách sạn, hình chẳng ai nhắc chuyện bọn trẻ cả.
ra họ sớm sắp đặt hết rồi, tôi ở nhà trông trẻ còn họ thảnh thơi bay nhảy.
Nghĩ việc trở thành kẻ ngốc nghếch lợi dụng thế, tôi tức nghẹn cả lồng ngực.
Bất chợt, một động lớn vang lên, khiến cả khung cửa rung lên bần bật.
03
Tôi vội vàng lao ra khỏi phòng ngủ, âm thanh phát ra từ ban .
Hai nhóc đứng trên ghế, đốt pháo hoa.
không hề nghe thấy tôi bước ra, còn cười hì hì chuẩn châm cây pháo thứ hai.
bọn không b.ắ.n pháo hoa lên trời mà lại nhắm thẳng ban tòa nhà đối diện.
Trên ban có một bé gái nhỏ, mặc chiếc váy chúa rất xinh, nhảy múa.
Hai nghịch ngợm cười nham hiểm, chuẩn nhắm bắn.
“Bên này nè, nãy b.ắ.n lệch rồi!”
Cường Cường bấm bật lửa.
“Dừng lại ngay!”
Tôi hét lớn, lao tới giật lấy bật lửa rồi nhanh chóng cướp luôn cây pháo hoa.
“Đó là chú tôi mua cho tôi, dựa đâu mà cô dám cướp hả!”
Cường Cường và Tráng Tráng trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt hai con sói dữ, đầy vẻ hung hãn, chuẩn lao tôi.
Tôi theo phản xạ ôm lấy bụng, nghiêng người né sang, lùi nhanh bếp, may mắn tránh cú tấn . Nếu không, nắm đ.ấ.m giáng thẳng bụng tôi rồi.
Tôi chạy vội về phòng ngủ, đóng sập cửa lại và khóa trái. Lúc này tôi mới nhận ra tim đập loạn xạ.
Tôi cần thay đổi chiến lược.