Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không Lương Mục Dã xấu, chỉ Sở Vân Chu hợp với gu thẩm mỹ của tôi hơn.
“Chỉ một tháng thôi, đến lúc nếu em không muốn chia tay.”
Tôi dè dặt hỏi: “ em được lợi không?”
“Được .”
Nghe , tôi nghĩ một chút, thấy không thiệt.
“Thế anh còn muốn tiền không?”
Sở Vân Chu nhéo mũi tôi: “Tống Du Sơ, trong em ngoài tiền còn có thứ khác không?”
Anh buông tay, tôi hơi không được tự nhiên mà xoa xoa mũi .
“Muốn tiền khỏi bàn nữa.”
Không đợi anh lên tiếng, tôi liền bổ sung: “Bố em bảo rồi, nếu còn bỏ tiền đàn ông nữa sẽ tống em đi nuôi lợn.”
Sở Vân Chu chọc , ánh mắt anh tràn đầy ý cưng chiều, sau giơ tay gõ lên trán tôi một cái.
“ đương nghiêm túc, hiểu không?”
“Nếu tiêu tiền, tôi tiêu em.”
Nụ của anh khiến tôi hơi ngượng, vội vàng tay che trán, lí nhí nói: “Không cần anh tiêu tiền em, em có tiền mà.”
Không Sở Vân Chu nghĩ đến điều , anh đột nhiên sát gần, vòng tay ôm lấy tôi, trầm hỏi:
“Bạn trai trước đây của em… Không mua bằng tiền đấy chứ?”
Chỉ cần nhắc đến tiền bạc, phản ứng của tôi nhanh, lập tức phủ nhận: “Không có! Em chỉ một anh lừa thôi.”
Sở Vân Chu hơi nheo mắt, nói mang theo một sự nguy hiểm mơ hồ, nhưng vẫn lộ chút ý :
“Chỉ một tôi lừa?”
Tôi gật mạnh.
Nghĩ đến dáng vẻ ngu ngốc của khi tự nguyện tiền anh, tôi chỉ muốn đ.ấ.m một cú.
Sở Vân Chu cúi , nhàng đặt một nụ lên môi tôi.
Chỉ một cái chạm thoáng qua.
Chỉ nụ , mà óc tôi giật đứt một dây nào .
Anh dùng chóp mũi cọ vào mũi tôi.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh, và nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt.
Tôi giơ tay, cẩn thận chạm vào nốt ruồi của anh.
Sở Vân Chu nắm lấy cổ tay tôi, lên môi, nhàng xuống xương cổ tay tôi.
“Tống Du Cẩn không em đương, có lý do cả.”
Tôi ngẩn , không hiểu sao nhắc đến anh trai tôi.
Còn chưa kịp hỏi, Sở Vân Chu đã chậm rãi nói tiếp:
“Em đúng ngốc đến đáng .”
Tôi nhíu mày, trừng anh, ấm ức nói: “Nói nói , đừng có mắng em.”
Anh khẽ : “Ngoan, anh đang khen em ngây thơ đấy.”
Tôi không tin.
14.
Sở Vân Chu hành động nhanh, không anh đã nói , nhưng bố mẹ tôi thực sự đồng ý ước giữa chúng tôi.
Thậm chí, bố tôi còn nghiêm túc dặn dò tôi trân trọng Sở Vân Chu.
Ông bảo rằng, người đương đến mức này tôi không còn nhiều.
Nghe , tôi hừ một tiếng đầy khinh bỉ.
Tôi đâu có não tàn vì , mà Sở Vân Chu càng không.
—
Kỳ nghỉ hè, tôi dọn đến căn hộ của Sở Vân Chu ở.
Vừa hay tôi đang thực tập tại một công ty gần nhà anh.
Nhà anh lớn, thậm chí chúng tôi còn ở hai tầng riêng biệt.
—
Không chỉ giỏi, Sở Vân Chu còn cách đương.
Anh đối xử với tôi cực kỳ tốt.
Ba bữa trong ngày đều lo hết, còn kiên trì đón tôi đi làm.
Mỗi tối trước khi ngủ, luôn có một nụ chúc ngủ ngon.
Và anh còn chơi đàn piano.
Từ nhỏ tôi đã không có sức chống cự với những chàng trai có khí chất .
Tôi giác anh mê hoặc rồi.
Ngày nào chỉ mong tan làm nhanh để chạy về nhà.
—
Có lần trời đổ mưa, bệnh viện khoa của Sở Vân Chu tiếp nhận một ca cấp cứu, anh ở tăng ca, không thể đến đón tôi được.
Tôi tự đội mưa trở về.
Kết quả đêm tôi sốt.
Vì này, Sở Vân Chu vô cùng áy náy.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, dịu xin lỗi.
anh hay, khi nói khẽ bên tai tôi có giác đang nghe radio .
Anh dán miếng hạ sốt lên trán tôi, giác lành lạnh dễ chịu vô cùng.
Tôi cầm lấy ngón tay anh, vô thức nói:
“Học trưởng, em thích anh lắm.”
Tay anh lạnh, tôi vừa chạm vào đã không muốn buông nữa.
Tôi nắm lấy tay anh áp lên má .
Không kìm được mà khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
Sở Vân Chu nhìn tôi, sau cả bàn tay còn áp lên má tôi.
Ý thức tôi mơ hồ, nhưng vẫn nghe thấy nói trầm thấp của anh vang lên bên tai.
“Ngoan, anh em.”
15.
Những ngày tháng hạnh phúc trôi qua nhanh.
Kỳ nghỉ hè kết thúc, đồng nghĩa với việc mối quan hệ kéo dài một tháng giữa tôi và Sở Vân Chu đi đến hồi kết.
Nói , tôi có chút không nỡ xa anh.
Tôi cố tình giả vờ quên thời gian, không nhắc đến chia tay.
Và tôi nhận , hình tôi sự thích anh mất rồi.
Nhưng Sở Vân Chu nhớ rõ.
Bữa ăn cuối cùng kết thúc, anh lái xe tôi về trường.