Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phó Nam An không nghĩ gì, thần sắc phức tạp, đẩy tay ca cơ dâng rượu sang một bên.
Có người nhanh chóng bắt lấy đề tài:
“ nói Vương gia sắp định với Phương Hoa quận chúa, chúc mừng Vương gia, anh hùng cứu mỹ nhân ngoài thành giờ đã truyền khắp Tây Quan rồi.”
Tay ta run lên, làm đổ chén rượu.
Phó Nam An quay sang nhìn.
Ta cười gượng, nhấc chén rượu khác lên chúc hắn:
“Chả trách hôm nay Vương gia mặt đầy hỷ sắc, thì ra có vui, chúc mừng chúc mừng.”
Từ đầu đến cuối, gương mặt c.h.ế.t chóc Phó Nam An không nói một lời.
Ngay lúc ấy, giọng nói the thé Phương Hoa vang lên từ ngoài cửa.
“Ta không lấy!”
Nàng ta hùng hổ xông , lớn tiếng kêu:
“Ta c.h.ế.t cũng không lấy!”
Sau lưng có một đám nha hoàn, bà v.ú kéo nàng , Phương Hoa rút roi ra, bộ dạng như quyết liều mạng.
“Ta phải về Nam Quan tìm phụ ta, ta không lấy ngươi! Ngươi là kẻ m.á.u lạnh vô tình! đã một một dạ với ngươi như , ngươi nói bỏ là bỏ!”
“Ngày trước ta còn suýt đánh c.h.ế.t ngươi, giờ ngươi cưới ta chỉ vì lực phụ ta, đợi lúc ta hết giá trị, ngươi định trả thù gấp bội!”
6
sảnh im phăng phắc.
Ta khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, chậm rãi nhấp một ngụm rượu.O mai Dao muoi
Khóe môi Phó Nam An căng chặt.
Hắn thoạt nhìn chẳng chút gợn sóng, phẩy tay ra hiệu cho người lôi Phương Hoa :
“ hôn sự ngươi và ta, ta mình thương lượng với phụ vương ngươi.”
Phương Hoa vẫn giãy dụa, miệng không ngừng la lối:
“ nói ngươi đã phái từng đợt từng đợt người tìm , đừng lừa mình dối người nữa! Nàng ta sống không nổi đâu, từng ấy lâu rồi, chắc giờ t.h.i t.h.ể cũng thối rữa rồi!”
Chân mày Phó Nam An hơi nhíu , hiển nhiên đã nổi giận.
“Nếu để ta còn ngươi ăn nói bừa bãi nữa, cho dù là phụ ngươi cũng không cứu nổi ngươi đâu.”
Phương Hoa trừng mắt nhìn hắn.
Mọi người nín thở không dám hó hé.
Chỉ có Nguyệt là không nhìn sắc mặt người khác, buông một câu:
“Ơ, là ai ?”
Phương Hoa lạnh lùng hừ một tiếng:
“Nàng ấy à, là một kẻ ngốc nghếch, là người duy trên đời này một một dạ bảo vệ hắn, yêu hắn.”
“Ôi chao, nếu mà ta có một kẻ ngốc như vậy thật yêu thương ta, ta định cưới về nhà, nghìn lần vạn lần mà cưng chiều, mà nâng niu.”
Nguyệt liếc nhìn ta một cái, thoáng như có như không.
Rồi hỏi:
“Sao ruồng bỏ rồi?”
[ – .]
Ta cảm hắn ám chỉ ta, mặt lạnh lùng chẳng thèm để tâm.
Phó Nam An vẫn giữ dáng vẻ như tất đều trong bàn tay, hắn không hài liếc Nguyệt một cái, nói:
“Ta chưa từng ruồng bỏ nàng, ta đã phái hết tất tử sĩ , dù nào cũng phải đưa nàng trở về.”
Ngay lúc này, có người mặc áo đen, sắc mặt nặng nề, vội vã bước .
“Vương gia, có khẩn…”
“Không bản vương tiếp đãi quý khách sao!”
Phó Nam An lúc đó đầy một bụng lửa giận, không trút đâu.
“Vô phép! Ba mươi trượng trách phạt, lĩnh!”
“Tuân lệnh…”
Hắn sắp lui thì ta chậm rãi lên tiếng:
“Vương gia, hắn nói có khẩn, nói không chừng là tình hình quân sự, chi bằng thử rồi hẵng quyết.”
Phó Nam An liếc ta một cái.
Hồi lâu sau, hắn mới phất tay cho phép báo cáo.
Người áo đen ngập ngừng, nói:
“Vương gia, thuộc hạ lẫn quân Đại Lương mấy ngày, đã tìm tung tích cô nương.”
“Hôm đó nàng bắt sau đã phải chịu đựng những tra tấn phi nhân tính, người Đại Lương lóc từng miếng thịt trên người rồi ném vực, t.h.i t.h.ể cũng chẳng còn.”
Ta và Nguyệt nhìn nhau, đã hiểu ngay.O mai d.a.o Muoi
Đại Lương hẳn cảm nếu để ta mình chạy trốn rơi vực thì mất mặt, để người khác nghĩ họ lơ là canh giữ, nên mới thống khẩu cung, nói ta chúng tra tấn tới c.h.ế.t.
Đúng là giữ thể diện thật đấy… Phó Nam An không có biểu cảm gì.
Mãi đến khi bên cạnh có kẻ hầu hạ khẽ kêu lên kinh hãi, ta mới phát hiện chén rượu trong tay hắn đã bóp nát thành bụi.
M.á.u tươi theo kẽ tay hắn chảy , mà hắn cứ như không cảm đau, ngước mắt lên, ánh nhìn âm trầm lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm người áo đen, nói:
“Ngươi nói bậy.”
7
Về sau, có mấy tử sĩ trở về, họ từ nhiều nguồn khác nhau đều xác nhận rằng đã c.h.ế.t.
Nhưng Phó Nam An không tin.
Hắn phái tất những người trở về ấy tiếp.
Bắt họ định phải mang trở về.
Bản hắn vẫn như thường ngày, luyện binh, xử lý công vụ, thậm chí còn cho người đào một ao sen ngay trong sân viện mà ta từng ở.
Đường đường là một vương gia, mà xắn tay áo, cuộn ống quần lên lội ao, mình đắp bùn.
Cẩn thận tỉ mỉ như phê công văn.
“Bản vương từng nói tặng nàng một ao sen, không thể nuốt lời.”
Lời này ta quen tai, chợt nhớ ra đó là một đêm Thất Tịch năm nào.
Phó Nam An dẫn ta du hồ, bên bờ đèn lồng chi chít, hắn tìm một chiếc thuyền nhỏ chở ta rời xa chốn ồn ào.
Thuyền lướt qua giữa đám sen, làm bầy đom đóm rực sáng khắp bầu trời. Ta sững sờ, buột miệng nói:
“Nếu ngày nào cũng được ngắm cảnh đẹp này thì hay mấy.”