Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Về nhà chồng ăn , mẹ chồng tôi không cho con tôi lên ăn cơm.
“Con ranh mà ngồi , sau xui xẻo cả nhà!”
Chồng tôi nói tục lệ ở , phụ nữ không được quyền ngồi .
“Mẹ anh không phụ nữ sao? ta dựa đâu mà có ngồi đó?”
“Mẹ anh làm mẹ chồng rồi, đương nhiên có ngồi, đợi khi em sinh thêm cho anh một đứa con trai, sau này em cũng có ngồi ăn.”
Tôi không kìm được nữa, lật tung cả cơm: “Ăn ! Ăn hết cái mả cha nhà anh! Tôi hất hết cho anh đấy, đừng ai mong được ăn!”
Ôm một bụng tức, không có chỗ để trút, tôi lại bổ đôi cái bàn ăn nhà anh ta.
“Ăn ! Tôi cho các người ăn này! Giờ thì hay rồi nhé, sau này tất cả cứ ngồi xổm dưới đất mà ăn!”
đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
1
“Kỳ Kỳ, mẹ anh bảo nay ta về quê ăn .”
Trước , vì dịch bệnh không về được, sau này sinh Đường Đường, con nhỏ không tiện xa, nên tôi luôn đón ở nhà riêng.
Vợ chồng tôi đã kết hôn sáu mà tôi chưa từng về nhà anh ta ăn lần .
Xét về lễ nghĩa, là lúc tôi nên về thăm. Nghĩ , tôi liền gật đầu đồng .
Hai mắt Lâm Hàn sáng rực, anh ta ôm chầm lấy tôi, không ngừng khen tôi thật tốt.
Tôi bật cười, đã làm bố rồi mà sao anh ta đứa trẻ chưa lớn .
Mãi sau này tôi nhận ra, anh ta thật sự là một người đàn ông chưa trưởng thành.
2
Nhà Lâm Hàn là căn nhà nổi bật nhất trong làng.
Ngôi nhà hai tầng xây, trông thật chói mắt.
Khi tôi vừa đến, đúng lúc nghe thấy mẹ chồng tôi đang khoe khoang với hàng xóm.
“Thằng Hàn này là hiếu thảo nhất, làm rồi nhưng tiền lương nó đều giao cho tôi quản. Chưa được đã xây được nhà cho gia đình rồi. Thảo người ta nói sinh con trai chị nhỉ?”
Những người thân bên cạnh cũng nhanh nhảu nịnh nọt: “ là Hàn nhà chị có bản lĩnh, không thằng con trai thối nhà em, lương tháng có ba ngàn đồng, bản thân nó không đủ tiêu.”
“Đúng , trách cái bụng tôi không tranh thủ, không sinh được con trai, nhìn người ta thèm thuồng thôi.”
“Nghe nói con dâu nhà chị là người thành phố, hình là con cục trưởng đó, thằng Hàn này số sướng thật.”
Mẹ chồng nghe thấy lời này, lập tức sầm mặt xuống.
“Nói số sướng thì cũng là cô ta số sướng ấy, gặp được người đàn ông tốt con trai tôi. Con cục trưởng thì có ích gì, cũng chẳng sinh được con trai. Con nhà lão Trương ở đầu làng, bây giờ nhớ nhung Hàn đấy. Cũng tại Hàn ngốc nghếch bị con vợ nó mê hoặc, con nhà lão Trương m.ô.n.g to, nhìn một cái là có sinh con trai.”
Tôi và Lâm Hàn đứng ngay ở cửa, nghe không sót một chữ .
[ – .]
Thấy vẻ mặt tôi không ổn, Lâm Hàn vội vàng hôn tôi rồi an ủi:
“Kỳ Kỳ à, mẹ anh là một người phụ nữ nông thôn bình thường, ta không có học thức gì, nói cũng không hay, nhưng ta không có xấu đâu, em đừng để bụng nhé.”
“ mấy ngày này thôi, em cố gắng chịu đựng nhé. Về rồi anh sẽ bù đắp cho em sau.”
Đường Đường nhìn thấy con ch.ó vàng nhỏ trong sân, phấn khích kéo tôi muốn chạy qua.
Lúc này, những người trong sân chú đến tôi: “ Hàn về rồi à, mau .”
Một nhóm người vây quanh Lâm Hàn, tụm tụm ba đẩy anh ta xa dần. Anh ta tận hưởng cảm giác được một đám người ca tụng, hoàn toàn không để đến hai mẹ con tôi.
là những người thân nhiệt tình đưa hai mẹ con tôi nhà.
3
Điều khiến tôi không chịu nổi chính là đêm Giao thừa đó.
Tính cả bố chồng và mẹ chồng cộng với nhà tôi là có người sẽ ăn bữa cơm đoàn viên.
Tôi đã bận rộn từ sáng sớm, cho đến ba giờ chiều, các món ăn lần lượt được dọn lên bàn.
Tôi cũng tháo tạp dề ra, chuẩn bị ngồi ăn cơm.
Đường Đường ngồi ngoan ngoãn bên cạnh bố, miệng gọi mẹ mau lại .
Nhưng chưa kịp bước tới, mẹ chồng tôi đã đứng dậy, giật mạnh cánh tay Đường Đường rồi đẩy con về phía tôi.
“ , con ranh này mà ngồi , sang sẽ gặp xui xẻo!”
Quá sững sờ trước hành động ta, tôi lập tức nổi trận lôi đình.
Tôi ôm chầm lấy Đường Đường lòng để an ủi con .
Đường Đường không khóc, bĩu môi hậm hực nhìn người ruột thịt lần đầu gặp mặt.
“Mẹ ơi, mùng một mà mẹ nói gì kì ? Đường Đường là con cưng con và Lâm Hàn, là cháu nội ruột mẹ, có mẹ rỗi hơi nên kiếm không?”
Không khí căng thẳng tột độ. Lâm Hàn lại ra sức hòa giải:
“Kỳ Kỳ à, mẹ anh không có đó đâu. Nông thôn mà, em cũng thông cảm một chút. Con không đáng giá, mẹ anh quen miệng nên nói thôi, không cố đâu.”
Tôi không chịu nổi nữa: “Đừng nói với em nông thôn hay không nông thôn, nông thôn cũng đâu ai cũng nhà anh! Đường Đường là con ruột anh đó, anh cứ trơ mắt nhìn con bị mẹ anh mắng à? Đường Đường đã làm gì sai mà chịu ấm ức vô cớ ?”
Mẹ chồng thấy tôi hung dữ với con trai ta, lập tức không nhịn được:
“Tôi nói nó là con ranh thì có gì sai hả? Làm gì có con được ngồi ?! Nó không hiểu phép tắc, tôi nói nó vài câu thì có gì sai?”
“Ngày xưa tôi đã nói, để Hàn tìm một người hiểu rõ gốc gác mà cưới, nó nhất định không nghe. Ông xem xem nó tìm được cái người gì thế này, phép tắc thì không hiểu, lại dám cãi lời người lớn, không có chút giáo dục . Nếu không Hàn cầu xin tôi cho cô về ăn , riêng cô không sinh được con trai này thôi, tôi đã không cho cô cửa rồi.”
Mẹ chồng nói một cách đương nhiên, tôi thì kinh ngạc tột độ, Lâm Hàn cúi đầu, không đang nghĩ gì.
Tôi không cho anh ta cơ hội trốn tránh: “Mẹ anh nói thật à?”
Vẻ mặt anh ta khó xử: “Kỳ Kỳ à, phong tục ở bọn anh là đó, có sinh được con trai thì con dâu được phép nhà. Anh yêu em, cũng yêu Đường Đường, anh không muốn em chịu ấm ức nên lừa em, nhập gia tùy tục, em cứ nhịn mấy ngày thôi, ăn xong là ta về ngay.”