Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

thấy linh đường chấn động theo cơn giận của hình nhân,cờ trắng tung bay, oán khí dày đặc.

Những người chơi chạy trốn tứ phía đều bị hút vào từng c/ỗ qu/an t/ài sâu thẳm.

Dù tôi có đần độn mấy cũng nhận ra: tức /ên lên rồi.

Ngoại tôi từng dạy:

Làm sai thì phải xin lỗi.

Tôi cuống cuồng cúi đầu:

“Xin lỗi xin lỗi, nếu không thích, ta có sửa lại!”

Là tôi làm không đúng.

Lâu lắm rồi không có ai nhờ tôi giúp việc gì, tôi mừng quá nên… tay run.

Mắt bị tôi thành lác thật sự trông khá buồn cười, đúng là không hợp với phong thái u ám của hình nhân.

Tôi nhìn với ánh mắt áy náy, mong được một cơ hội chuộc lỗi.

Con hình nhân cao khoảng một mét vòng quanh tôi một lượt, rồi cất giọng lành lạnh:

“Bọn họ đều bỏ chạy, sao không chạy?”

Tôi gãi đầu:

“Anh A Húc dặn tôi đứng yên đợi anh ấy, tôi sợ nếu rời thì anh không tìm thấy tôi nữa.”

“Thì ra là một con ng/ốc.”

“Tôi không ng/ốc, ngoại tôi nói tôi là… không được thông minh lắm thôi.”

Hình nhân không nói gì.

lượn vòng quanh đầu tôi hai lượt nữa, rồi đưa cho tôi cây bút:

bảo có sửa, vậy sửa thử xem. Nếu ta hài lòng, cho cửa theo.”

Tôi gật đầu, tự tin nhận bút.

Lần này tôi đôi mắt kiểu to tròn long lanh, giống như nhân vật hoạt hình Nhật Bản vậy.

Hình nhân giấy k/inh d/ị phong Trung Quốc, nháy mắt biến thành “em gái 2D”đáng yêu.

Tôi dám chắc:

Đây là lần tôi đẹp và tâm huyết nhất trong đời!

Hình nhân: …

Vì trên không biểu lộ được cảm xúc gì,tôi rụt rè hỏi:

“Tôi… có chụp một tấm hình không? Thật sự rất đáng yêu luôn. Nếu muốn, tôi còn có thêm nhiều kiểu mắt nữa, thích kiểu nào thì thay kiểu đó.”

Tôi nhìn bộ đồ mặc áo đỏ váy xanh, rồi bổ sung:

“Trang phục tôi cũng biết . Nam trang, nữ trang, cổ phục, hiện đại, Hán phục, phục Nhật Bản, gì tôi cũng biết sơ sơ.”

Ngoại từng nói:

Phải học một nghề nuôi sống bản thân.

Hình nhân im lặng một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng:

tưởng chơi dress-up idol à?!”

vẫn có vẻ chưa nguôi giận.

Tôi nghĩ đến mấy người chơi vừa nãy bị treo cổ bởi cờ trắng,đành nhắm mắt, chờ ch/ết.

Thế nhưng giây theo, tôi lại nghe tiếng qu/an t/ài chính ở linh đường bật mở.

Hình nhân bực bội quát lên:

“Ng/ốc, c/út cho mau!”

Tôi không dám chần chừ.

Nhìn c/ỗ qu/an t/ài tuy hơi chật chội,nhưng tôi vẫn nhảy vào không do dự.

2

Trong rơi tự do với tốc độ chóng , âm báo khổng lồ của hệ thống bỗng vang lên:

【Đinh đoong! Chúc mừng các người chơi đã vượt thử thách đầu tiên của trò chơi – mắt cho hình nhân.】

【Số người cửa bằng giải mã đúng: 30 người】

【Số người cửa bằng hiến tế đội: 80 người】

【Số người cửa bất thường?: 1 người】

đội hiến tế, pháp lực vô biên, nếu thật sự hết thì cứ tục bán đứng đội nhé~】

【Chúc các người chơi tục hợp tác vui vẻ ở các vòng sau~~】

Tôi mơ hồ, đầu óc vẫn còn choáng váng, nghe cũng không rõ thông báo.

loáng thoáng bắt được hai chữ “tổ đội”.

Còn phải tổ đội nữa hả?

……

Tỉnh lại lần nữa, tôi thấy mình nằm trong một căn có phong Hong Kong xưa.

Chiếc giường dưới người mềm ơi là mềm, khiến tôi cứ ngái ngủ mãi.

Bên tai lại vang lên:

【Chào mừng các người chơi đến với khu vực tập trung của người bình thường.】

【Hiện còn sống: 111 người】

【Nhiệm vụ cửa: Tìm ra kẻ dị loại giữa đám đông】

【Có kẻ quái dị trà trộn vào các người đấy~】

【Ai tìm được được vào vòng kế , những người còn lại bị xóa sổ.】

Gì mà ríu ra ríu rít vậy.

Không hiểu gì hết.

Tôi trở mình, tục ngủ.

Đêm buông xuống.

Căn vốn sạch ngăn nắp bỗng trở nên kỳ dị vì ánh đèn đỏ ngoài hành lang.

Tôi lơ , chẳng thèm quan tâm.

Chạy thẳng vào một trận sảng khoái.

đầu, tôi thấy tóc mình càng càng nhiều, càng càng mỏi.

Nhìn mái tóc ngày một hơn, tôi tức tối ngẩng đầu lên, hét vào người phụ nữ mặc đồ đỏ treo lơ lửng trên trần nhà:

“Chị ơi, tóc chị quá! Dầu tôi mang theo không đủ dùng rồi nè!”

Cô ấy không ý tôi, tóc vẫn cứ thêm.

Tôi vội chạy ra ngoài đóng cửa lại, bắt đầu tóc. Dù sao tôi cũng xong rồi.

Ngoại từng nói:

đầu xong phải liền, không thì dễ bị cảm.

Tôi nhanh tay khô tóc.

Chờ cô ấy ra thì có cho mượn máy .

Quả nhiên, chẳng mấy chốc, mái tóc bắt đầu trườn ra từ khe cửa , từ từ bò lên dọc theo chân tôi.

Tôi sờ vào đuôi tóc ướt sũng của cô ấy.

“Nè, biết rồi, tôi giúp cho.”

Máy vừa phát ra tiếng, cô ấy rõ ràng sững lại.

Mái tóc nãy còn bò loạn khắp sàn lập tức rụt trở về .

Thay vào đó là tiếng tay sắc nhọn cào lên cửa.

Trên bức tường trắng xuất hiện từng dấu bàn tay đỏ máu.

Tôi vỗ trán, bừng tỉnh ngộ.

Rút từ túi quần ra một cái bấm tay.

3

Từ nhỏ tôi đã học mọi thứ chậm hơn người ta.

Ngoại sợ sau khi bà mất tôi sống khổ, nên dạy tôi hết lần này lần khác những điều cơ bản trong cuộc sống.

Bà nói, nếu không giúp được người khác, thì ít nhất cũng đừng khiến người ta thấy phiền.

Nên tôi đặc biệt chú trọng chuyện vệ sinh cá nhân.

Nhưng tôi biết, tôi biết không có nghĩa ai cũng biết.

Lỡ có ai còn chậm hơn tôi thì sao?

Tôi từng thấy mèo con vì quá mà cứ cào vào miếng lót giấy mãi không thôi.

……

Ngay cửa bị kéo ra, người phụ nữ mặc đồ đỏ bò rạp dưới đất.

Thấy tôi mở cửa, cô ấy đưa tay ra.

Tôi nắm tay cô ấy, xuýt xoa:

“Woa! Tay cô đẹp thật đấy, còn sơn cả tay đỏ nữa, nhìn đẹp ghê.”

“Có điều hơi rồi, gần bằng cả ngón tay luôn ấy. tôi cắt bớt cho, không là dễ bị viêm lắm.”

Tôi “cắt cắt cắt” hết một bàn tay.

Ngẩng đầu lên thì thấy cô ấy – người khi nãy còn giữ khoảng với tôi – giờ đã kề sát tận .

Cảnh tượng quá choáng, tôi bị hù suýt khóc.

Hít mũi một cái, tôi tranh thủ kéo bàn tay còn lại của cô ấy.

đến khi từng tay được cắt gọn đều, tôi mới chợt nhớ ra:

“À, cô tính giết tôi hả?”

Người phụ nữ ngửi tôi một cái, rồi rút lui.

Giọng khàn khàn cất lên:

“Không phải mày! Không phải mày! Nơi này không dành cho mày.”

Cô ấy nói không phải tôi, chắc là không giết tôi đâu.

Tôi dặn cô ấy chờ một chút, quay người chạy giường cái túi vải.

“Đây là táo tàu tôi mua cho ngoại. Nghe nói bổ khí bổ huyết, cô nhợt nhạt quá, cho lại sức.”

Tôi ra một nắm.

Người phụ nữ áo đỏ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi cắn răng.

thêm một nắm nữa.

Cô ấy vẫn không động đậy.

Tôi đỏ mắt.

“Cái này là tôi dành dụm tiền tiêu vặt mua cho ngoại. Còn chưa kịp đưa cho bà. Nếu cho hết cô rồi… thì ngoại không được nữa.”

Cô ấy nhận .

Tôi không thấy cô ấy kiểu gì.

biết, táo tàu trong tay tôi… biến mất rồi.

4

Sáng hôm sau, tôi bị âm báo lớn của hệ thống làm cho tỉnh giấc.

【Chúc một ngày xui xẻo bắt đầu nhé!】

chào đón các người chơi mới đến phó bản, các chí quái vật đã thức trắng đêm chuẩn bị nguyên liệu tươi sống, mời đến nhà dùng bữa sáng ngay!】

【Nhắc nhở thân thiết! Người bình thường bắt buộc phải sáng đó nha~】

Nghe nói có đồ , tôi bỏ luôn ý định nằm nướng.

Nhưng tôi chạy , mắt lại là một đám người chơi đứng chần chừ không chịu bước .

Tôi ló đầu nhìn vào, cửa sổ sạch là từng xửng hấp và các tô súp được bày gọn gàng.

có điều… cô chú chia phần nhìn có vẻ quen quen.

Tôi đứng nguyên tại chỗ một , thấy không ai động đậy.

Liền nhỏ giọng hỏi:

“Nếu mọi người không đói thì… có cho tôi mua không ạ?”

Lời vừa dứt, cả đám đông lập tức nhường đường cho tôi.

Có người mày trắng bệch định nói gì đó, nhưng bị người cùng kéo lại.

Tôi không biết là – khi tôi – đã có người chơi vì không trả nổi tiền mà bị nghiền thành một bãi thịt nát.

Tùy chỉnh
Danh sách chương