Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
Mặc dù trong suốt một tháng đó, tôi đã phải trả giá đắt vì mấy câu vô ý ấy.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn hoàn thành cái áo sơ mi đó.
Tự tay vẽ mẫu, thiết kế, cắt vải.
Tôi định tặng anh ấy vào bữa tiệc sinh nhật của Trần Hỷ Việt tối .
Nhưng khi tôi cầm túi quà phòng VIP của câu lạc bộ, lại phát hiện không khí chẳng ổn chút nào.
Trần Hỷ Việt ngồi trên sofa, lắc lắc ly thủy tinh, sắc mặt khó coi.
“Anh sao vậy…”
Tôi chưa kịp hết câu, đã thấy bên cạnh là người phụ nữ xinh đẹp.
Miên.
Bạn học cùng trường trung học Trần Hỷ Việt, người đồn đại là mối duy nhất mà anh ấy từng viết thư .
Đêm anh say, kêu “Miên Miên” chính là gọi ta.
Thảo nào tôi đoán đúng, anh chàng hôm buồn phiền là vì chuyện cảm.
Đúng là đàn ông có ngày đen đủi!
ra tôi phải vui sướng, nhưng không hiểu sao, cái bụng đang rất đói bỗng dưng chẳng thèm ăn nữa.
Tôi ngồi xuống một góc, giấu túi quà đựng áo sơ mi lưng.
Không nên áo anh, không nên thức khuya thêu thùa, thật ngớ ngẩn…
Trang Vũ Miên, mày có phải bị ngốc không?
Quả như tôi nghĩ, Trần Hỷ Việt không thân mật tôi như trước, thậm chí nhắn tin:
[Mấy hôm có chuyện, em tạm thời đừng ngồi gần anh, lát nữa sớm nhé, anh tài xế đưa em .]
Ờ.
Không ngồi thì không ngồi, ai thèm ngồi anh cơ chứ.
Tôi ngậm ngùi, định lặng rút lui.
Nhưng vận đen chưa chịu buông tha.
Một cậu ấm giàu dẫn theo một gái, có say, bắt ba hoa:
“, Hạo Uyên, trai thứ ba họ Hạo, tốn tiền nhờ tôi giúp đẻ đứa trai đấy.”
“Tôi lấy tinh trùng của anh ta đi thụ tinh trong ống nghiệm, cười chết, các người đoán xem sao?”
“Tinh trùng Hạo Uyên hoàn toàn vô dụng! Bác sĩ anh ta bị lỗi gene bẩm sinh, đời không thể khiến phụ nữ mang thai …”
Tiếp theo, cả bàn cười ầm lên.
Nhưng Trần Hỷ Việt bỗng ngẩng , nhìn thẳng phía góc tôi ngồi.
Tôi giả vờ thinh, cúi .
Trong khoảnh khắc đó, trong chỉ nghĩ ba chữ:
Xong đời rồi.
10
Người chồng hợp đồng của tôi, mối quay lại, đứa trong bụng có vẻ đã lộ tẩy.
Tôi đúng là khổ tận cam lai!
Suốt bữa tiệc sinh nhật, tôi cứ thấp thỏm lo sợ Trần Hỷ Việt không vui kéo tôi đi phá thai ngay.
Dù anh ấy dạo đối xử tôi khá .
Nhưng mẹ tôi đối xử tôi, vậy mà bà không hề yêu thương thật , bỏ là bỏ.
Không thể tin ai khác, chỉ có thể tin chính mình.
Bữa tiệc kết thúc, tôi lén kéo Miên lại.
“… tối em chị chơi không?”
Trần Hỷ Việt căn hộ thì tôi đang ngồi trên tủ giày ở cửa.
Anh cau mày, bước nhanh lại kéo tôi dậy, cúi xuống vỗ nhẹ tà váy:
“Sao ngốc thế, ngồi ngoài cửa không sợ lạnh à?”
“Không phải, ấy… anh vào đi, ấy đang đợi anh trong đó!”
Tôi liếc anh một cái, mở cửa đẩy anh vào, đóng cửa lại luôn.
Rồi tôi nhanh chóng xuống lầu, ngồi trước quán xiên nướng.
Tức giận ăn một đống đồ.
Đã bao lâu rồi, Trần Hỷ Việt và Miên… chẳng thật sự đã chuyện đó ở ?
[ – .]
, nếu anh ấy vui, biết đâu tôi lừa anh chuyện có , mềm tha tôi.
Ợ~
Tôi sờ bụng, no rồi.
Sờ túi, trống rỗng.
Ôi, quên mang điện thoại rồi.
khi có thai, tôi hay quên lắm.
Phải sao đây? Tôi ở khách sạn nữa, chẳng phải ở lại đây giúp chủ quán rửa bát một đêm sao?
Tôi vừa thở dài, thì một bóng người cao lớn phủ lên.
Là Trần Hỷ Việt.
“Anh rồi!”
Tôi đứng phắt dậy: “Em không mang tiền, anh trả giúp em nhé…”
“Ai bảo em đứng dậy nhanh thế, bác sĩ phải chậm rãi cơ mà?”
Trần Hỷ Việt cau mày nhìn tôi, trả tiền xong kéo tay tôi.
“ đi, bà bầu suốt ngày thức khuya. đừng ăn quán ven đường nữa, ăn gì anh học nấu .”
“…Ừm.”
Nhưng tôi không đi nổi.
No rồi, buồn .
Cuối cùng, Trần Hỷ Việt vòng tay ôm ngang eo tôi, từ tốn đi .
Tôi cuộn tròn trong anh, mệt mỏi không mở nổi mắt, càu nhàu hỏi:
“, đâu rồi? chưa? Hai người thế nào rồi?”
“Chết rồi.”
“Á… á?!”
“Hừ, Trần Hỷ Việt, anh cứ giả vờ đi… gặp Miên Miên của anh, anh chắc chắn rất vui, nhìn anh cười kìa…”
🌟Truyện do ‘Như Ý Nguyện’ edit, cả bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
“Ừ, ngon rồi, Miên Miên bé nhỏ của anh không anh phát điên đã là may rồi.”
Trần Hỷ Việt ôm tôi trong , bước chậm rãi, bỗng hỏi:
“Sao lại nghĩ anh ta?”
“Anh không phải từng viết thư sao?” Tôi ngáp, “ ấy không anh à?”
“Không .”
“Trần Hỷ Việt, thật ra anh khá , dù lời hơi thô, nhu cầu cao, nhưng em thấy anh rất … Tại sao Miên không anh?”
“Ừ,” Trần Hỷ Việt cười nhẹ, “Vậy tại sao em không anh? Trang Vũ Miên, sao em không thử anh?”
Không ai trả lời anh.
Tôi đã dựa vào anh thiếp đi.
Trần Hỷ Việt nhìn gương mặt say của tôi, trong mắt đọng lại một cảm xúc đậm đặc như biển sao.
Anh cúi , nhẹ nhàng hôn lên trán tôi:
“Ngày mai em nghe, chúc ngon, vợ yêu.”
11
Nhưng Trần Hỷ Việt không đợi ngày mai.
Sáng hôm , khi anh tỉnh dậy, tôi đã rời đi.
Tôi đặt vé máy bay trước.
Máy bay cất cánh, tôi lại không kiềm nước mắt.
Nhớ mẹ, nhớ những người không thật sự tôi nhưng từng tôi chút thương.
Và… nhớ Trần Hỷ Việt.
Nhưng không sao, thời gian chữa lành mọi thứ.
Một năm khi hợp đồng có hiệu lực, chúng tôi tự động ly hôn, anh ấy có người vợ hơn.
Từ , tôi chỉ sống bản thân và đứa trong bụng.
Singapore, tôi mua một biệt thự, thuê người giúp việc chăm sóc.
Tôi không biết Trần Hỷ Việt có tìm tôi không, tôi thay hết thiết bị liên lạc, cắt đứt mọi liên hệ Bắc Kinh.
Tôi bắt vẽ mẫu thiết kế, thành lập công ty may mặc riêng.
Cuộc sống thoải mái, trọn vẹn.