Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi lúng túng tắt màn hình điện thoại, ngại ngùng không dám nói chị rằng gần đây tôi thức khuya đọc đồng nhân văn, dù sao thì motip Thái tử gia giới Bắc Kinh và nữ minh dễ viết, vài ngày ngắn ngủi tôi follow vài tác giả lớn rồi.
Tôi lảng sang chuyện , nắm lấy chị tôi làm nũng.
“Chị! Mấy ngày nay chị quay phim thế nào?”
Chị b flick nhẹ vào tôi rồi rót một cốc nước uống, vẻ đầy ẩn .
“ thể nói là tạm đủ tư cách làm rể của chị thôi.”
14
vẻ hơi thường, Quý Thanh Trúc liếc nhìn cô gái đang cười tủm tỉm ở đằng xa, lại không nói rõ được là lạ ở chỗ nào.
Tôi và chị tôi quen việc đóng giả lẫn nhau, nên chị tự nhiên chạy về phía anh ta, giọng điệu thân mật.
“Quý Thanh Trúc, mấy ngày nay anh nhớ một chút nào không?”
Ánh mắt đàn ông lặng lẽ lướt từ lông mày của đối phương nốt ruồi lệ, rồi đôi môi đỏ mọng, tất cả đều là dáng vẻ quen thuộc của anh yêu.
không biết vì sao, Quý Thanh Trúc lại nuốt xuống hai chữ “nhớ ” sắp bật ra khỏi miệng, im lặng gật .
Chị tôi nhướng mày, thích thú quan sát anh ta.
Cao ráo, khí chất tốt, là hơi gầy một chút, ừm, trắng, xem ra gu thẩm mỹ của tôi bao nhiêu năm nay vẫn không thay đổi.
Vẫn thích kiểu trắng thư sinh .
Hai cứ thế mỗi một tâm tư, giọng nói của thầy Hạ vọng lại từ xa.
“Thanh Trúc! ! cơm thôi!”
Quý Thanh Trúc đè nén sự thường trong lòng, dịu dàng nói.
“Đi thôi, cơm.”
Món thịnh soạn, tiền bối hài hước, chị tôi uống no nê, lúc dọn bát đũa còn ngân nga hát.
Quý Thanh Trúc đứng bên cạnh giúp chị , chị tôi cố bắt chuyện anh ta thêm vài câu, nhận lại đều là những câu trả lời nhạt nhẽo, không hề xa cách, không thân thiết.
Trạng thái không lạnh không nhạt cứ thế kéo dài kết thúc buổi ghi hình.
Lúc chia , Quý Thanh Trúc lại bất ngờ gọi chị tôi lại, anh đưa túi cá cơm khô chiên giòn trong trợ lý của chị tôi, giọng điệu vẫn ôn hòa như mọi .
“ , làm phiền đưa cái nhé.”
“Anh…”
Chị tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, một lúc sau mới hỏi.
“Sao anh phát hiện ra được?”
Quý Thanh Trúc khẽ nhếch môi.
“ thể rau mùi, sẽ không chủ động , lúc rửa bát thích bóp nước rửa bát miếng bọt biển trước, vẫn một số chi tiết biệt.”
Chị tôi không ngờ anh ta lại lý lẽ như vậy, nhất thời ngẩn , Quý Thanh Trúc lịch sự gật , bổ sung câu cùng.
“Nhờ chuyển lời , nói là anh nhớ .”
15
Tôi nghe chị tôi thuật lại mà đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
Thôi xong, tôi lẽ toàn sa lưới rồi.
Vì tính chất đặc thù của nghề nghiệp, tôi và Quý Thanh Trúc trở thành bạn bè qua mạng, mãi tập của chương trình tạp kỹ mới gặp lại nhau.
Theo thông lệ, tập chắc chắn không thể thiếu màn ngọt ngào tình cảm.
Tất cả các khách mời thường trú đều ngồi quây quần tâm sự, chủ yếu là nói về những khao khát và theo đuổi đối cuộc sống bình yên .
Quý Thanh Trúc, anh phát biểu, anh thẳng thắn nhìn tôi.
“Chương trình , tôi vì một .”
Tôi đỏ giữa tiếng la ó của mọi , thầy Hạ đột nhiên đẩy Quý Thanh Trúc một cái.
“Mau ôm một cái đi, đúng là đồ ngốc.”
Thế là tôi vùi vào vòng mang theo mùi thuốc bắc, ngước mắt liền thấy vành tai đỏ ửng của đàn ông.
“, anh không định nói gì sao?”
Quý Thanh Trúc cứng , ôm tôi chặt hơn, nhịp tim của anh vang rõ ràng bên tai tôi.
“Mỗi lần tim anh đập mạnh sau khỏi bệnh đều là vì , nó chân thật hơn lời nói nhiều.”
“ , anh yêu .”
Tôi ôm lại anh .
“ vậy.”
Chương trình kết thúc, chúng tôi, mới bắt .
Sau đó, tôi thành tour diễn châu Á tư cách là một idol, giành được kha khá giải thưởng.
Trong buổi biểu diễn cùng, tôi tuyên bố mình sắp chuyển hướng.
Chị gái bước con đường diễn xuất, dần dần tỏa sáng. Chu một diện mạo toàn mới xuất hiện trước mắt ngày càng nhiều khán giả.
Còn Chu , gỡ bỏ lớp nạ , đi thành tâm nguyện ban của mình, trở thành giáo viên dạy nhảy như mong muốn.
Tan học, tôi vẫy chào tạm biệt các nhỏ. Quý Thanh Trúc đợi tôi ở ngoài từ lâu, tôi chạy nhanh , nắm anh cùng nhau về nhà.
Hoàng hôn vừa đẹp, chúng tôi vừa vặn.
Toàn văn .