Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9 (Hết)

3

Tại sân golf, Tạ Nguyên nói ?

Thật không có lời khó , thậm chí lời mở đầu cũng đủ khách khí: “Thu Thu từng nhắc anh .”

không đáp lời, chờ đợi câu tiếp theo anh.

Tạ Nguyên nói: “Cô ấy nói hai thanh mai trúc mã, thế thì càng không hiểu, tình nhiều năm như , anh lại thích cô ấy, tại sao lại muốn làm cô ấy đau lòng?”

nói: “Chuyện giữa chúng , không liên quan anh.”

Tạ Nguyên như chuyện : “Giữa các ?”

Anh sửa lại: “Sau này không có ‘các ’ nữa, anh là anh, cô ấy là cô ấy.”

Anh nhìn lên bầu trời xanh biếc, đột nhiên nhớ lại: “Ngày gặp Thu Thu, thời tiết cũng đẹp như .”

“Đáng tiếc cô ấy lúc đó thà nhìn chậu cây trinh nữ xấu xí kia, cũng không chịu nhìn một anh chàng 1 mét 89 có cơ bụng.”

“Anh biết không, sáu năm cô ấy điều trị bệnh trầm ở Anh, uống bao nhiêu viên thuốc không? 2190 ngày, mỗi ngày một , mỗi hai viên hoặc nhiều hơn. Thuốc chống trầm có tác dụng phụ anh biết chứ, buồn nôn, chán ăn, mất ngủ, cô ấy từng trải qua.”

đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, anh ấy căn bản không biết Đinh Thu bị bệnh trầm .

Tạ Nguyên như đang tự nói , thật là nói cho anh ấy .

“Anh từng thấy cô ấy phát bệnh chưa? Cô ấy nhìn thấy , lại nói không nhìn thấy cả. mặt trời lớn như , sáng như , cô ấy lại dễ dàng bị hòn đá dưới chân vấp ngã, nửa ngày không đứng dậy , chỉ có thể bất lực hỏi xung quanh có ai không.”

“Cô ấy luôn tỉnh giấc đêm vì khóc, lại không nhớ gặp ác mộng . Thỉnh thoảng muốn g.i.ế.c chính , cô ấy ban công hóng gió, phải lo lắng bất an nửa ngày, vắt óc nghĩ cách dỗ cô ấy trở vào phòng.”

liều mạng bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy, cô ấy lại một thịt cũng không mọc lên .”

“Cô ấy khóc không phải là buồn, cũng không phải là vui, xúc hỗn loạn, không có cách trường, chỉ có thể tranh thủ thời gian xưởng vẽ ngồi ngẩn cả buổi chiều, nhìn những học sinh tràn đầy sức sống phác họa những điều tốt đẹp lên giấy.”

, khâm phục anh có đầu óc thông minh, ngưỡng mộ anh dựa vào khả năng nhanh chóng tích lũy một khối tài sản khổng lồ, nhưng anh không thích hợp cô ấy.”

“Cô ấy lòng từng khóc, cũng từng , giống như cầm một mảnh ghép vỡ vụn, sáu năm từng từng khó khăn ghép lại, mới lại ghép cô ấy lành lặn.”

hy vọng anh, tránh xa cuộc sống cô ấy.”

“Rời xa anh, cô ấy có thể tốt hơn bây giờ.”

từng câu từng chữ Tạ Nguyên, mặt từng từng trắng bệch.

Cuối cùng anh ấy như không nổi nữa, ngắt lời Tạ Nguyên.

“Đừng nói nữa.”

Tạ Nguyên đạt mục đích, , rất tốt bụng dang tay : “, không nói nữa, anh tự lo liệu đi.”

nhìn Tạ Nguyên đi về phía Đinh Thu , không cam tâm, lại làm thế cũng không thể bước chân qua như không biết đó.

đầu anh toàn là Thu Thu hồi nhỏ, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại, gặp vị trưởng bối cũng sẽ như ngậm mật ngọt mà gọi , hàng xóm láng giềng xung quanh không ai không thích cô.

Sau này cô lớn lên, hai nhà họ Đinh vẫn một tiếng “Bảo bối”, thương như là giữ ngươi mắt.

Nếu không phải vì anh ấy, cô có thể hạnh phúc gấp bội so bây giờ, là vì anh, cô mới chịu nhiều khổ sở như .

Ngực đau nhói dữ dội, anh ấy không tự giác tưởng tượng cảnh Thu Thu mắc bệnh, lại ngay cả chỉ nghĩ một thôi cũng thấy không nhẫn tâm.

Anh ấy liếc nhìn Đinh Thu đang Tạ Nguyên che chở ở đằng xa, cô không giỏi ăn nói, bất kể đối phương nói chỉ gật đầu , nhưng những nụ kia không hề miễn cưỡng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tạ Nguyên một cái, vào khoảnh khắc Tạ Nguyên nhìn lại lại cúi đầu xuống, như một mèo nghịch ngợm, gây sự chú rồi lại không thèm để vụng về, mang theo hoạt bát ngây thơ.

cuối cùng cũng hiểu , còn ảo tưởng sẽ cùng cô quay lại nhau là ngu ngốc mức .

Anh ấy sớm hoàn toàn mất cô rồi.

4

Một đêm nọ, Đinh Thu nhận thư viết tay Tạ Nguyên.

Mở đầu là “Gửi Thu Thu”, kết thúc là “Ngủ ngon”.

đầu tiên thấy Tạ Nguyên dài dòng như .

Từ đầu gặp gỡ bây giờ, m.ổ x.ẻ tình bản thân, chân thành, tha thiết bày tỏ chuyện “anh rất thích em”.

Cuối thư anh nói.

“Chính là sự xuất hiện em, khiến anh tin vào tình yêu sét đánh.”

“Thu Thu, giống như em trước đây nói, yêu là một loại giác, em nói đúng.”

“Chỉ có khoảnh khắc yêu từ cái nhìn đầu tiên, nội tâm mới như ngọn núi lửa tỉnh giấc từ giấc ngủ say, nóng bỏng và bỏng rát cùng nhau lan toàn thân, vì quá trân quý và hiếm có, cho nên đó là một loại trải nghiệm cả đời này sẽ không có thứ hai.”

“Thu Thu, anh thật may mắn, trải nghiệm khoảnh khắc trân quý như .”

(Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương