Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

2

chiều hôm .

Tôi tỉnh vì đói.

Vừa mở ra đã một khuôn mặt đẹp trai đến mức khó tin, cùng đôi đen láy sâu thẳm kia.

Là Bùi Kỳ Luật.

Phải thừa nhận, là , Bùi Kỳ Luật đẹp trai một cách khách quan.

Các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, cao mét tám chín, dáng người vạm vỡ, eo thon, đứng cạnh anh ấy rõ sự chênh lệch về vóc dáng.

Thảo nào, dù anh ấy mắc chứng tự kỷ, dù hiện tại chỉ là một đứa con riêng bị người đời khinh bỉ, vẫn có vô số cô gái trong giới chờ cơ hội hất cẳng tôi trở thành Bùi phu nhân.

Tôi hiểu rồi đấy, nhưng không “ăn” được.

Thật là chán nản!

Tôi bực bội trở mình, chợt nhận ra mình đang ngủ nude!

Tôi vội vàng chui tọt vào chăn.

Hét lớn: “Bùi Kỳ Luật, sao anh lại ở trong phòng em!”

Đương nhiên, Bùi Kỳ Luật sẽ không thèm ý đến tôi.

Tôi đỏ mặt, vớ lấy bộ ngủ từ trong chăn rồi mặc vội vào.

Lén lút vén chăn lên một .

Trên tủ giường có sẵn nước ấm và thuốc .

Anh ấy cũng bụng thật.

Tuy rằng tôi và Bùi Kỳ Luật kết hôn là do mẹ anh ấy sắp đặt trước khi qua đời, giữa chúng tôi chẳng có tình nữ gì, đợi đến khi nữ xuất hiện, tình vợ ba năm có cũng như không này sẽ đi đến hồi kết.

Không ồn ào, không cãi vã, ly hôn trong hòa bình.

Nhưng trong ba năm này, tôi và Bùi Kỳ Luật cũng xem như khách khí nhau.

Tai của Bùi Kỳ Luật đỏ bừng lên.

Anh ấy khẽ hắng giọng, dời đi, có ngượng ngùng chạm vào trán tôi.

Rồi khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hạ sốt rồi.

Tôi ôm bụng, tội nghiệp nhìn anh ấy.

“Bùi Kỳ Luật, em đói.”

Anh ấy nghe thì ngẩn người, không thể tin nổi nhìn tôi.

Tôi xòe ra, vô tội nói:

“Anh xem khói dầu trong làm em thành ra thế này rồi, vào thêm vài lần nữa em thành bà cô mặt vàng mất, không đi không đi.”

Anh ấy nhíu mày chặt hơn, ánh nhìn tôi càng thêm khó hiểu.

Tôi hơi chột dạ: “Thôi được rồi, em thừa nhận là trước em toàn gọi ăn sẵn chứ có tự nấu đâu.”

Bùi Kỳ Luật mở ứng dụng giao ăn, đưa điện thoại cho tôi.

Tôi đẩy anh ấy ra:

“Ăn ăn ngoài không cho sức khỏe, đặc biệt là người ốm dậy! Toàn ăn kém chất lượng, thà không ăn còn hơn.”

cùng, anh ấy mở một quyển thực đơn điện tử.

Trên đó có một vài món ăn cơ bản nhất, ví dụ như cà chua xào trứng, ớt xanh xào thịt, sườn hấp…

tôi sáng lên, nhanh chóng chọn mấy món: “Món này, món này, món này, đều muốn ăn.”

Hệ thống bất lực thở dài: [Ngươi là ký chủ có thể chất kém nhất mà ta từng gặp, thế mà cũng bị !]

[Còn nữa, ngươi cứ hắn vào như à? Không sợ hắn hạ độc ngươi hay làm nổ tung à? đang bị tự kỷ đấy! Có thể kiên nhẫn hắn hơn được không!]

[Tôi cũng là bệnh nhân mà! Hơn nữa, tự kỷ thì liên quan gì đến việc nấu ăn của anh ấy?]

[Ngươi ngụy biện!]

“Đây là chân lý!”

[Hệ thống, không phải ngươi nói IQ cao ngất, cái gì cũng học được sao? Chỉ mỗi việc nấu ăn thôi, làm khó được anh ấy chắc?]

Hệ thống cuống lên: [Không phải dùng IQ vào việc này!]

Sao lại không phải chứ?

Cuộc sống chẳng qua cũng chỉ có ba bữa cơm.

Ai bảo cơm áo gạo tiền không cần dùng đến trí thông minh chứ.

Không lâu , Bùi Kỳ Luật đến gõ cửa phòng tôi.

Cửa vừa mở, tôi đã ngửi mùi thức ăn thơm phức từ bên ngoài.

Lâu lắm rồi tôi lại ngửi mùi khói này.

Hồi nhỏ bố mẹ bận, chẳng ai nấu cơm cho tôi, ba bữa toàn ăn ngoài.

Sinh nhật mười tám tuổi, cả nhà có dịp tụ tập. Họ hỏi tôi muốn quà gì.

Tôi bảo, tôi muốn một được ăn cơm nhà nấu.

Bố mẹ nhìn nhau, ấp úng đồng ý.

Nhưng ngay hôm khi tôi vừa tròn mười tám, họ ly hôn.

Họ có tương lai và tiền riêng phải theo đuổi, còn tôi là minh chứng cho quá khứ mà họ chẳng muốn nhắc đến, chẳng ai muốn mang theo tôi cả.

Bữa cơm đó, cùng tôi cũng không được ăn.

Quả nhiên Bùi Kỳ Luật rất có năng khiếu nấu ăn.

Anh ấy nấu ăn ngon quá trời.

Tôi hùng hục ăn hết ba bát cơm đầy.

Vừa ăn vừa khóc nức nở.

Khiến Bùi Kỳ Luật ngơ ngác cả người.

Anh ấy đưa lau đi hạt cơm dính trên khóe miệng tôi.

“Bùi Kỳ Luật, anh giỏi thật đấy.”

Nghe tôi nói , Bùi Kỳ Luật ngẩng nhìn, cứ tưởng mình nghe nhầm.

tôi đang nhìn chằm chằm mình, anh ấy vội cúi gằm mặt, vờ bận rộn cầm bát đũa lên, nhưng vành tai thì đỏ bừng.

Đương nhiên, tôi chỉ mải ăn nên chẳng ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này.

Tôi miếng thịt kho tàu cùng trong đĩa.

Định bụng bỏ vào bát ăn cùng cơm, chợt nhận ra…

Hình như Bùi Kỳ Luật còn chưa được nếm miếng nào.

Thịt kho tàu trong đĩa vốn đã ít, chỉ có sáu miếng, tôi ăn hết năm miếng rồi, đây là miếng cùng.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn rút đôi đũa khỏi Bùi Kỳ Luật, miếng thịt duy nhất đó trả lại vào bát anh ấy.

“Anh ăn đi, em ăn đủ rồi.”

Bùi Kỳ Luật mãi không động đũa miếng thịt.

Tôi nhíu mày: “Không lẽ anh chê miếng thịt này qua bát em rồi nên không ăn?”

Bùi Kỳ Luật cụp , cắn một miếng thịt kho tàu.

Trong tôi vang lên tiếng gào thét của hệ thống:

[Ký chủ, cô đang làm cái gì ! Chẳng phải tôi đã nói không bao ăn thịt kho tàu sao!]

[Hồi nhỏ anh ấy nuôi một con chó, bị người nhà họ Bùi đem đi hầm thịt, còn làm thành thịt kho tàu, nên này anh ấy không bao ăn nữa!]

[Ký chủ! Tôi lạy cô, sao cô có thể gây ra họa lớn đến chứ!]

Tôi gãi , Bùi Kỳ Luật không ăn thịt kho tàu tôi biết chứ, nhưng tôi cứ tưởng anh ấy chỉ kén ăn thôi, ai ngờ lại vì này!

Thảo nào lúc nãy tôi bảo anh ấy làm thịt kho tàu, sắc mặt anh ấy hơi khác lạ.

“Đừng ăn nữa.”

Tôi miếng thịt kho tàu từ trong bát anh ấy ra.

“Bùi Kỳ Luật, em quên mất, này chúng ta không ăn thịt kho tàu nữa.”

Bùi Kỳ Luật chỉ trông có vẻ lạnh lùng thôi, chứ thực ra chỉ là một người bình thường nhạy , tự ti từ nhỏ.

Anh ấy không nói gì.

Không khí lại đóng băng.

Tôi một miếng sườn hấp.

“Bùi Kỳ Luật, này ba bữa cơm một đều do anh lo hết, được không?”

Trước khi xuyên sách tôi cũng chưa kết hôn, có biết vợ phải sống nhau thế nào đâu.

Tuy rằng tình nghĩa vợ ba năm chỉ còn lại một năm, nhưng nào tôi anh ấy cũng chạm mặt, nên sống cho được.

“Dù sao thì bây chúng ta là vợ , phải có trách nhiệm phân công việc nhà. Anh lo rửa rau, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, lau nhà… Còn gì nữa em nghĩ rồi nói .”

Anh ấy đặt đũa xuống, nhìn tôi có vẻ khó hiểu.

Vẻ mặt như muốn hỏi “Em nghiêm túc đấy à?”.

Mặt tôi dày lắm.

“Anh nhìn em làm gì? Em cũng có phần việc của mình chứ bộ, em phải có trách nhiệm làm cho cái nhà này náo nhiệt lên. Mỗi tôi nói tám trăm câu cũng mệt muốn chết, anh không thông cho em gì hết.”

Bùi Kỳ Luật đột nhiên vươn .

Tôi theo bản năng ôm chặt bát của mình: “Anh làm gì! Muốn cướp cơm của em hả!”

Anh ấy chậm rãi nhả ra : “Rửa bát.”

Tôi ngẩn người.

Đây là lần tiên tôi nghe anh ấy nói.

Giọng hay thật.

Tôi bỗng hăng hái hẳn lên.

“Vừa nãy anh nói đó hả? Anh nói nhiều thêm nữa đi, giọng anh hay quá trời, cứ nói nhiều như có phải hơn không? Em cũng đỡ phải một mình độc thoại, ở nhà có mình em nói chán c.h.ế.t đi được. Anh nói thêm vài câu nữa đi, hay là em đi kiếm cho anh cái micro nhé?”

Tôi lải nhải nói một tràng dài.

cùng đổi lại được vàng ngọc.

“Không được.”

Được thôi, ít ra anh ấy cũng chịu mở miệng.

Chỉ là mỗi lần chỉ chịu nói .

Nhưng dù sao, chịu nói còn hơn là không nói gì, nếu không cái nhà này lạnh lẽo quá.

“Em ăn xong rồi, thì ông xã vất vả rửa bát nhé ~”

Bùi Kỳ Luật lần tiên nghe cách xưng hô này.

Khi nhận bát từ tôi, động tác của anh ấy có cứng ngắc.

Mím môi, không hiểu, nhưng vẫn làm theo.

Tôi hài lòng gật .

Bùi Kỳ Luật vẫn có tiềm năng trở thành một người mươi tư hiếu”.

Tôi gác chân lên, tiện đà đá nhẹ vào eo anh ấy:

Anh không đáp lời làm em ngại c.h.ế.t đi được.”

Toàn thân anh ấy cứng đờ trong giây lát, như thể rất khó khăn thốt ra được một : “Ừ.”

Tôi cười hì hì đáp lời: “Ông xã quá!”

Mặt Bùi Kỳ Luật đỏ bừng, vội vàng cầm bát chạy vào .

Tùy chỉnh
Danh sách chương