Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Giang Ngọc Mai lập tức quát.

“Phú Quốc, anh cũng đừng trách bọn trẻ, chúng nhỏ dại. Cũng tại đây không dạy dỗ Kỳ nên người, dạy dỗ không tốt. Kỳ không nhận là mẹ cũng không , chỉ cần nhận anh là bố, coi con ruột mà đối đãi.”

Thật là một ả trà xanh hiệu.

“Thôi , dẫn Kỳ về phòng nghỉ ngơi đi. Ôn Hiến, con lại một lát.”

Bùi Kỳ Luật vậy khựng lại, mắt lộ vẻ cảnh giác.

Theo hệ thống nói, Bùi Kỳ Luật sớm xảy ra xung đột Bùi Văn, và gặp nữ Chỉ .

Chỉ khi gặp Chỉ , anh ấy mới có hoàn toàn thoát khỏi chứng tự kỷ, thức bắt đầu cuộc đời nam .

“Kỳ , anh về phòng thu dọn đi! Lát nữa qua.”

Bùi Kỳ Luật do dự một hồi, cuối cùng vẫn theo lời tôi.

lời cô, ngoài mẹ ra, tôi chưa từng thấy tin tưởng ai vậy.”

Bùi Phú Quốc lạnh lùng châm chọc.

“Mẹ của Kỳ định ra cuộc hôn nhân này, nhưng Kỳ không thích cô, cô cũng không thích Kỳ . Tôi bên chỉ vì tiền, chứ ai lại muốn bên một người tự kỷ vậy? Nếu cô có …”

Lại là cái kiểu bắt mình làm gián điệp này.

Mấy tình tiết xưa trái đất này, giờ tồn tại ?

“Bùi tổng, ông muốn tôi giúp ông cũng không cần phải hạ thấp con trai mình đến mức không đáng một xu vậy.”

“Tình cảm giữa người người là có qua có lại. Anh ấy đối tốt tôi, tôi cũng không phản bội anh ấy. Những việc anh ấy làm đều xuất phát từ tâm ý. Anh ấy trở nên bây giờ là vì , tôi tin chắc ông hiểu rõ. Dù là anh ấy hay mẹ anh ấy đều không có lỗi, người sai là ai chẳng lẽ ông không ?”

“Cô cũng gan đấy.”

Thực ra tôi đang toát mồ hôi lạnh.

Nhưng lời nói ra , thái độ cũng rõ ràng, dù thế nào cũng không nói trái lương tâm.

Bùi Phú Quốc xua tay: “Cô về đi, Bùi Kỳ Luật đang đợi cô.”

10

Tôi nhân viên dẫn đến cửa phòng nghỉ của Bùi Kỳ Luật.

Vừa hay thấy Chỉ đang quát mắng đám người không có mắt:

“Dù anh ấy cũng là người nhà họ Bùi, các người có đối xử anh ấy vậy!”

Bùi Kỳ Luật nắm chặt tay, cả người đau khổ run rẩy.

Tôi theo bản năng có lo lắng, nhưng Chỉ đứng mặt Bùi Kỳ Luật, đưa anh ấy một tờ khăn giấy.

“Lau đi, lát nữa bảo ba đuổi hết đám người này ra ngoài!”

Chỉ là thiên kim gia, sau này là trợ lực lớn sự nghiệp của Bùi Kỳ Luật.

Bùi Kỳ Luật nhận lấy khăn giấy, khẽ nói đó cô ấy.

Họ đứng gần nhau.

Chỉ xong, cong môi cười, nhanh chóng đáp:

thôi!”

Xem ra đây không cần tôi nữa.

Tôi gửi tin nhắn Bùi Kỳ Luật.

lén lút đi ra cửa sau.

Tìm kiếm trên app đồ ăn gần đó, đặt một vé hát karaoke bốn tiếng đi đến đó.

11

Giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên:

[Ký chủ, tôi thật bội phục cô, vậy mà có một mình đi hát karaoke, nội tâm mạnh mẽ cỡ nào.]

Tôi có khinh thường:

[Một mình hát karaoke chứ, tôi một mình đi ăn nhà hàng, một mình xem phim, một mình đi siêu thị nữa là.]

[Tôi cốt truyện không thay đổi mà, cô xem, chẳng phải nam vẫn đi dự tiệc gặp nữ ?]

Ngay giây phút đó, tôi cầm lên, gào thật to:

“Thiên nhai mịt mờ là tình yêu của ta ~”

[Ôi cái lỗ tai tôi, ký chủ cô gào to thế làm !]

Tôi cầm tiếp tục hỏi: [Ngươi nói cơ? Tôi không rõ ~ cứ tiếng muỗi vo ve ấy!]

Hệ thống: […]

Tôi chọn một loạt các bài hát của Phượng Hoàng Truyền Kỳ, Thái Y Lâm, Tiêu Kính Đằng, Lâm Tuấn Kiệt.

Nạp tận 40 bài vào kho nhạc.

Tôi vừa hát vừa khóc, khóc xong lại cười, cười lại hát tiếp.

Hát đến khô cả họng, tôi lấy lon bia lén mang vào từ trong túi ra.

“Phụt” một tiếng bật nắp.

Đang lúc hát bài tình ca sướt mướt của Tiết Chi Khiêm, khóc đến sụt sùi cửa phòng đột nhiên mở ra.

Tiếng hát im bặt.

Tôi và Bùi Kỳ Luật đứng trừng mắt nhìn nhau.

anh lại đến đây?”

Bùi Kỳ Luật có tủi thân: “ không đó, anh không muốn lại một mình.”

Anh ấy vẫn mặc bộ vest lúc chiều, nhìn là vừa tan làm đến ngay.

Ánh đèn mờ ảo hắt lên người anh, vừa vặn phác họa bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.

Tôi nuốt nước bọt.

Một người đàn ông dựa dẫm vào vợ mình sai chứ!

Lòng tôi mềm nhũn, tiến lên đưa anh ấy:

“Vậy anh hát cùng đi.”

“Anh không hát.”

“Vậy anh hát.”

.”

Giọng hát của tôi không gọi là hay, chỉ có miêu tả là quỷ khóc sói gào.

Là một người trời sinh không có năng khiếu âm nhạc, tôi vẫn nên tự mình một hơn.

Hát đến đoạn cao trào tôi lỡ bị tắt giọng.

Tôi dừng lại, nhìn về phía Bùi Kỳ Luật.

Anh ấy tỏ vẻ đang chăm chú.

Tôi nghi hoặc hỏi: “ hay không?”

Bùi Kỳ Luật nghiêm túc nói: “Hay.”

Tôi có cảm động.

Xem ra anh ấy cũng là người không phân biệt nốt nhạc giống mình, có khi hát tệ hơn ấy chứ.

Tôi đưa anh ấy, ép buộc: “Anh phải hát!”

Anh ấy do dự cầm lấy ,

Không đến mức gào khóc thảm thiết, nhưng đúng là cất giọng là “quỳ”!

Khoan .

Anh ấy có nói là anh ấy hát hay đến vậy đâu.

Lòng tự trọng của tôi bị đả kích nặng nề.

Khi anh ấy trả lại tôi, tôi từ chối.

“Không hát nữa.”

“Ừ.”

Vài giây khi nhạc nền kết thúc, Bùi Kỳ Luật khẽ nói:

“Lần sau, có đừng bỏ lại mình a

nh không?”

Tuy rằng, tôi uống rượu.

Tuy rằng, xung quanh ồn ào.

Tuy rằng, anh ấy nói nhỏ, nhỏ.

Nhưng tôi vẫn thấy.

thôi.

Tôi nghĩ bụng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương